Thiên Hệ nhếch mép cười giảo hoạt, như đã nghe đúng ý mình muốn nghe, toan định rời đi. Đầu nghĩ đến tên nhóc Bạch Nhất Dạ, y liền không nhịn được mà muốn xem thử phản ứng của hắn sẽ thành ra như thế nào.
"Ngươi sẽ sớm quen thôi, Bạch Nhất Dạ."
Giọng nói lẫn tiếng cười ma mãnh hoà thành một với bóng tối, y thoắt ẩn thoắt hiện rồi biến mất hẳn, để lại một Thạch Tố Ân vẫn đang cúi mình. Khi người đã đi, liền thấy Thạch Tố Ân đột nhiên như bừng tỉnh, nàng giật mình lo sợ, hai mắt mở to, trên mặt còn đượm vài giọt mồ hôi.
Thạch Tố Ân suy tư một lát, rồi tự hỏi bản thân 'rốt cuộc mình là bị làm sao vậy?' Vốn đang định đi lấy mấy vò rượu được chôn ở sân sau, vậy mà bản thân hiện tại lại đứng ngây ngốc ở đây? Thạch Tố Ân lắc đầu quầy quậy, đành bỏ chuyện khó hiểu này sang một bên để đi tiếp tục việc cần làm.
Bên này tại sảnh chính, Thạch Tố Ân tay cầm vài vò rượu đi đến, tiếng ồn náo nhiệt vui vẻ tràn ngập trong khoang tai.
"Nương tử~ Sao nàng lại đi lâu như vậy a?" Chất giọng nhựa nhựa của Lưu Sắt vang lên, y hiện tại đã say quắc cần câu, đứng cũng không đứng thẳng được nữa, thân thể nghiêng nghiêng sắp đổ bám hẳn vào người Thạch Tố Ân, so với hình ảnh con gấu Koala đu cành cây cũng không khác là bao.
Thạch Tố Ân liền đỡ lấy y, miệng cười hì hì. Nói đến những người khác, tình trạng của họ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-tim-duong-chet/2650371/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.