Gần đây cứ ăn xong là bị thương, máu cũng muốn khô cạn, ta lấy một cái chén nhỏ đựng máu, đầu óc choáng váng. Ta nhíu mày ngồi bên giường, môn nhân đút cho Hoa Vô Qủa uống xong, nhưng khuôn mặt Ngọc Hồ Y vẫn còn sững sờ, nhịn không được đá hắn, “Hồ Ly, ngươi còn ngây ngốc làm gì?”
Ngọc Hồ Ly ngước mắt nhìn, ngơ ngác nói, “Lời ngươi vừa nói, đều là sự thật?”
Ta gật đầu, “À còn nữa… chúng ta phát hiện thi thể Hoa Vô Ưu trong động băng… Nàng không bị thương, không trúng độc, giống như bị bệnh nặng mà chết.”
Ngọc Hồ Ly lập tức đứng lên, nắm vai ta nói, “Dẫn ta tới đó!”
Hành động này của hắn, khiến đầu ta càng choáng váng. Kiếm vèo vèo rút ra khỏi vỏ, chớp mắt bảy tám chuôi kiếm đặt trên cổ hắn. Hắn ngượng ngùng buông tay, ta khoát tay, môn nhân đặt kiếm xuống, ta khinh thường nói, “Theo lý thuyết, người lừa ta và Thủy Bánh Chưng, ta nên chặt ngươi làm tám khúc mới đúng, nhưng không hiểu vì sao, không xuống tay được.”
Có lẽ bởi vì chấp niệm hắn dành cho Hoa Vô Ưu khiến người ta cảm thấy thật đáng giận, cũng có thể là do lúc hắn đặt bẫy ta, hắn chân thành nói xin lỗi. Bất kể là thế nào, không giết hắn được, trước đây còn có tình bằng hữu, sợ rằng về sau không thể rồi.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Ngọc Hồ Ly lộ ra ý cười, “Lê tử, ngươi là một cô nương tốt.”
Ngày xưa nếu có mỹ nam khen ta, ta nhất định sẽ vui như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-tuyet-sac/3288018/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.