Hoa Vô Qủa không làm sai, nhưng nàng đã dẫn tới họa sát thân! Lại là nam nhân nàng yêu nhất giết nàng. Ta nắm hòm băng, hàn khí trên tay mơ hồ chạy vào ngực, “Không được, ta phải đi cản Ngọc Hồ Ly, nếu không…”
Nếu không hắn sẽ giết Hoa Vô Qủa, chết trong tay người yêu, khi còn sống Hoa Vô Qủa đủ thảm rồi.
Nhưng nơi này không có đường ra, vội vàng nhìn xung quanh. Thủy Bánh Chưng quan sát mọi nơi, giữ chặt ta, “Những tảng băng này tới từ đâu?”
Ta nháy mắt mấy cái, đúng rồi, tính ra Hoa Vô Ưu cũng đã chết nhiều năm, bên cạnh là hang đá, lại có sông băng? Thực tế thì rất không khoa học, “Hắt xì.”
Thủy Bánh Chưng cởi áo ngoài khoác lên người ta, “Ngươi đi qua động đá bên kia, ta ở chỗ này tìm cửa ra.”
Ta ở đây lâu càng làm phiền hắn, ta gật đầu. Hắn ôm ta lên, định đưa sang bên kia. Còn chưa kịp bước đi, hắn dừng lại, nhấc chân đá nắp quan tài khép lại, rồi trốn ngay vách động đá.
Tảng đá rung động, quan sát một chút, khối băng bên kia, xuất hiện một cánh cửa. Lần lượt có người chạy vào, kéo nắp hòm băng xuống.
Ta nín thở nghe, bọn họ không biết người nằm trong quan tài là ai, cho dù có thấy, Hoa Vô Qủa chỉ cần nói là “Hoa Vô Qủa”, bọn người kia cũng không nghi ngờ gì.
Đợi bốn người kia đi tới sâu trong phòng băng, Thủy Đông Lưu lập tức di chuyển, nhanh chóng ôm ta chạy ra ngoài. Nhưng chớp mắt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-tuyet-sac/3288017/chuong-41-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.