Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Ở Quỳnh Lâm Yến, đùa giỡn thiên kim nhà quan.
Thật đúng là trước nay chưa từng có!
Sao, cho rằng mình thi đỗ Trạng Nguyên, liền có thể một bước lên trời, muốn làm gì thì làm? Mọi người hai mặt nhìn nhau, có vài kẻ nhân phẩm tồi, thậm chí còn âm thầm vui sướng khi người gặp họa. Cho dù thi đỗ Trạng Nguyên thì thế nào, còn không phải trèo cao té đau sao?
Bệ hạ đang cùng các nho sinh trò chuyện, dáng vẻ bình dị gần gũi.
Nghe được tiếng kêu, liền cùng mọi người đi qua.
Sau khi tới nơi, thấy cô nương y phục lộn xộn ngã ngồi trên mặt đất, khóc lóc sướt mướt. Người sáng suốt vừa thấy, liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Mà Từ Thụy Khanh vẫn mặt không biểu tình đứng ở một bên, phảng phất sự kiện này không có chút quan hệ nào với hắn.
"Cầu bệ hạ làm chủ cho thần nữ! Nếu như không, thần nữ sợ là không sống nổi nữa!" Vạn Khả Viện khóc lóc nói.
Mỹ nhân rơi lệ, nhìn nhu nhược đáng thương, không ít nam tử tâm đều sinh thương tiếc.
Sở dĩ trước đây ả nắm chắc rằng chỉ cần mình đề nghị, Từ Thụy Khanh liền sẽ đáp ứng cưới ả, chính là bởi vì tự tin về dung mạo nổi bật của mình.
Kết quả... vị Từ Trạng Nguyên này, thật sự là mắt mù!
Những nho sinh khác, không ít người tức đến táo bạo, lập tức vì mỹ nhân mà đứng ra đòi lại công bằng, sôi nổi khẩn cầu bệ hạ, nhất định phải nghiêm trị.
Từ Thụy Khanh không nhanh không chậm lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-ngoan/4064410/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.