Trên trời bừng nở một đóa pháo hoa, dưới đất chết một người.
Các đệ tử nháo nhác hô hào chạy theo quỹ tích pháo hoa nở rộ nhưng bọn họ luôn chậm hơn một bước, chỉ có thể uổng công đón nhận thi thể nằm yên một chỗ của bạn mình, cũng bị pháo hoa bắn đầy bụi than lên mặt.
Nhưng Cửu Chi Đăng không hề tức giận, với hắn ta mà nói, chết mấy tên đệ tử không đủ để khiến hắn ta nổi cáu.
Mấy tháng không gặp, hắn ta nhung nhớ sư huynh cực kỳ.
Tối nay gió to, thổi sóng biển cuộn trào, nức nở như tiếng ma quỷ gào khóc không rõ ràng lắm. Pháo hoa tung tóe như tuyết, ra sức rẽ mây, lộ ra mặt trăng lạnh lẽo thê lương như gang thép.
Cửu Chi Đăng bước ra từ trong ánh đèn đứng dưới ánh trăng, nhớ lại rất nhiều năm trước, hắn ta nằm trong lòng sư huynh ở buổi lễ Nguyên anh, khóc lóc cầu xin y giết mình. Lúc đó hắn ta đã buông bỏ hết hi vọng sống, mà sư huynh không nói một lời, tung người nhảy xuống khỏi đài cao, dứt khoát rời khỏi vinh quang của mình, xông vào trong trái tim đã thành tro tàn của hắn ta, hô hào, nỉ non, Tiểu Đăng, đừng chết.
Hắn ta sống sót theo ý muốn của sư huynh, còn sống rất nhiều năm, nhưng Cửu Chi Đăng thật sự đã chết vào ngày hóa ma rồi.
Bao năm qua, với hắn ta mà nói, những thứ nên có hay những thứ không nên có đều là may mắn.
Nhưng bây giờ hi vọng duy nhất của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-qua-xinh-dep/3553642/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.