Mượn ánh trăng nhìn kỹ lại, cả đám người đều sững sờ.
Không phải bọn họ chưa từng gặp thanh niên có vẻ ngoài đẹp đẽ bao giờ, nhưng người trước mặt quả thực đáng để bọn họ tự ti mặc cảm chốc lát.
“Ngươi là…”
“Từ Bình của Phong Lăng.” Thanh niên khẽ cười: “Hầu cận của sơn chủ.”
“Lệnh bài? Tờ lệnh?”
Thanh niên giấu tay phải trong tay áo, tay trái lần đến bên hông, tháo lệnh bài gốc tinh xảo xuống.
Đệ tử ma đạo vừa khoác lác tung trời đanh mặt, nhận lệnh bài gỗ từ tay thanh niên, soi ánh trăng kiểm tra.
Liếc mắt một cái, gã bỗng nhíu mày lại.
Thoạt đầu hình như gã nhìn thấy hai chữ “Đan Dương” trên lệnh bài, xung quanh còn có đường viền màu nâu nhạt, trông như máu đã khô từ lâu. Nhưng gã bỗng hoa mắt, lúc tầm mắt tập trung lại lần nữa, trên đó lại hiện ra hoa văn điêu khắc của Phong Lăng, giữa hoa văn loáng thoáng có ánh sáng mờ chuyển động, không giống đồ giả.
Tên đệ tử ma đạo xem một lúc lâu lại thấy hoảng hốt vô cớ, cứ như thứ gã cầm trong tay không phải miếng lệnh bài mà là con mắt đang nhìn chằm chằm vào gã.
Yết hầu to bằng quả trứng chim cút của gã lăn ừng ực một phát, dẹp suy nghĩ vô nghĩa ấy đi, trả lệnh bài cho người kia, nhấc tay ra hiệu mọi người rút trận dở chế độ phòng ngự.
Thanh niên nhận lại lệnh bài bằng tay trái, nhét vào bên hông, cởi mở híp mắt cười nói: “Cảm ơn.”
Nhóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-qua-xinh-dep/3552704/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.