Từ Hành Chi ngẩn người, sờ bên mặt, không nhịn được bật cười, gõ một cái lên trán Trọng Quang: “Tên nhóc ranh này.”
Trọng Quang bị đẩy lùi về sau một bước, sờ trán tội nghiệp nhìn Từ Hành Chi: “...”
Thấy nhóc ấy như thế, Từ Hành Chi hoài nghi mình mạnh tay quá: “Đau hả?”
“Ừm.” Trong mắt Trọng Quang có ánh nước lờ mờ, nhoáng cái, ai đó chu miệng lên thật cao: “Đau lắm luôn.”
Cửu Chi Đăng đứng cách đó không xa khẽ cau mày lại.
Từ Hành Chi khoanh tay, nhìn đứa trẻ có thể khóc òa lên bất cứ lúc nào trước mặt, hơi nhức đầu: “Nam tử hán đại trượng phu đừng trưng ra điệu bộ này.”
Trọng Quang không hiểu, đôi mắt ánh nước mông lung như giấu ngàn viên minh châu: “...”
Da trẻ con y như đậu phụ, gõ nhẹ cái đã đỏ sẫm lên, trông có vẻ rất nghiêm trọng.
Từ Hành Chi bất đắc dĩ, cúi người, khẽ thổi chỗ bị gõ đỏ, lại ấn đầu nhóc, giao nhóc cho Cửu Chi Đăng: “Không được làm nũng, lần sau không được như thế nữa.”
Trọng Quang ngậm nước mắt quay lại cười ngọt ngào: “Vâng thưa Từ sư huynh.”
Mẹ nó chứ đáng yêu quá đi.
Từ Hành Chi quay người, vừa đi vừa nghĩ, tên thì đặt rồi đó nhưng nên lấy họ gì mới hay đây.
Nhóc con y nhặt về, hay là lấy họ Từ luôn?
Không được, nếu là họ Từ thì huynh trưởng sẽ không đồng ý.
Nghĩ tới nghĩ lui, Từ Hành Chi lặng lẽ quyết định.
Chờ về xem sách trăm họ thì hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-qua-xinh-dep/3461988/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.