Dạy dỗ xong, thanh niên họ Từ đạp một cước vào mông tên cao: “Xin lỗi đi rồi cút. Tư cách năm nay của các ngươi bị hủy, lễ tế Đông Hoàng năm sau quay lại.”
Hai tên kia trán đầy mồ hôi, mặt như giấy vàng, quần áo ướt đẫm, quỳ dưới đất không ngừng dập đầu: “Cảm tạ Từ sư huynh, cảm tạ Từ sư huynh... Xin sư huynh đừng nói với Chu sư huynh, nếu không bọn ta sẽ bị đuổi khỏi Ứng Thiên Xuyên mất...”
Khóe miệng Từ sư huynh không nhịn được cong lên, lắc quạt, nói: “Đuổi khỏi Ứng Thiên Xuyên? Nếu Chu Bắc Nam biết các ngươi mắc lỗi ở chỗ ta, hắn không đánh các ngươi văng não ra mới lạ.”
Nhóm hai người cao thấp run lẩy bẩy: “...”
Trêu đùa bọn họ xong, Từ Hành Chi không gây khó dễ cho bọn họ nữa, để bọn họ xin lỗi cậu nhóc.
Không nhận được sự cho phép của Từ Hành Chi, bọn họ cúi đầu không dám đứng dậy, còn cậu nhóc chỉ lo nhìn chằm chằm Từ Hành Chi, trong mắt đầy vẻ tò mò.
Từ Hành Chi hỏi cậu nhóc: “Thế nào, có đồng ý tha thứ cho họ không?”
Cậu nhóc không nhìn hai người kia, ngoan ngoãn gật đầu với Từ Hành Chi: “Ừm!”
Từ Hành Chi cúi người, mỗi tay xách một tên, đẩy về phía trước: “Cút cút cút, đừng làm mất mặt đệ tử bốn môn phái.”
Nhận được mệnh lệnh của Từ Hành Chi, hai người nhếch nhác cưỡi pháp khí bay đi, trốn nhanh hơn thỏ.
Từ Hành Chi nhấc chân muốn đi lại bị một bàn tay nhỏ ở đằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-qua-xinh-dep/3461987/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.