Từ Hành Chi cõng một người chạy ba mươi dặm cũng rất mệt mỏi, y bèn cuộn dây xích vào tay, chỉnh sửa lại rồi lật người lên giường đi ngủ.
Dựa vào bàn tay tàn tạ của bản thân, y cầm đũa cầm bát còn mất sức, công việc tỉ mỉ như ám sát xem ra cần tìm thời cơ khác.
Sau khi Từ Hành Chi ngủ, cánh cửa trúc lại lặng lẽ mở ra từ bên ngoài.
Mạnh Trọng Quang chậm rãi thong thả đi vào từ bên ngoài, hắn đã thay bộ quần áo khác.
Áo đơn bằng vải đay, trắng như tuyết, viền tà áo có hoa văn rồng mây, đằng sau được phủ một bức vẽ thủy mặc, mũ đội đẹp đẽ, trên mũ có dây lụa dài màu xanh lam nhạt, nổi bật lên mái tóc đen nhánh của hắn.
Nhưng áo khoác ngoài của hắn vẫn là chiếc áo dính vết than cháy đen và vết máu.
Hắn im ắng quỳ sát bên cạnh giường, kéo tay phải Từ Hành Chi qua, gối lên đó, nghiêng mặt nhìn Từ Hành Chi ngủ say.
Ánh mắt Mạnh Trọng Quang dè dặt mà lưu luyến nhìn đôi môi mím chặt, yết hầu rõ ràng, lồng ngực phập phồng của y, hắn bỗng căng thẳng, thấp thỏm, hoảng sợ như đang ngắm nhìn một lọ hoa có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Không biết nhìn như vậy bao lâu, hắn như không thể tin Từ Hành Chi còn sống, ngón tay chậm rãi dời lên cơ thể Từ Hành Chi, mở vạt áo mỏng trên người y ra, đầu ngón tay ấn vào vị trí trái tim, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ dưới làn da.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-qua-xinh-dep/3461983/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.