Ba mươi dặm mà chỉ có thể đi bằng chân, huống hồ còn cõng một người trên lưng, đương nhiên tốc độ sẽ rất chậm.
May là người này không nặng lắm, có lẽ là vì bị thiêu chỉ còn dáng vẻ hình người, cõng nhẹ tênh.
Dọc đường đi cũng sạch sẽ, ngay cả một chuột bọ, côn trùng, rắn rết hay kiến cũng không nhìn thấy.
Mà nơi bọn họ muốn đến cũng vô cùng gây chú ý.
Cách hơn ba mươi dặm mà Từ Hành Chi vẫn nhìn thấy được tòa tháp khổng lồ cao tít tận trời sừng sững ở phía đông nam, nó vươn thẳng lên trời xanh, dát ánh vàng lấp lánh, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, chỉ có nơi đó có dấu vết con người từng đục đẽo.
Dù không có chỉ dẫn của bóng đen, Từ Hành Chi chắc chắn cũng sẽ đi về phía đó.
Trong Man Hoang không có ban ngày, nền trời nặng nề, như cục mủ mọc trên mắt người già. Chắc là nơi này vừa mới có trận mưa không nhỏ, mưa rào đầu thu, sắc trời mờ tối, rừng cây tươi tốt, thủy triều xanh gợn sóng lăn tăn.
Từ Hành Chi cõng một thi thể thiêu cháy sắp chết, bôn ba giữa rừng.
Nhưng xung quanh quá đỗi yên lặng, yên lặng đến mức khiến lòng người sợ hãi, Từ Hành Chi bèn huýt sáo.
Tiếng huýt sáo rất trong trẻo như có thể ngấm vào trong đá nham thạch ướt đẫm.
Y lưu loát huýt một điệu hát dân gian cổ, sau đó y tự khen mình một cách thật lòng: “Huýt hay thật đấy.”
Người sau lưng y hơi giần giật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-qua-xinh-dep/3461981/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.