Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hành Dữ nhìn anh xoay người rời đi, biểu tình có chút phức tạp.
Cậu hít sâu, chỉnh lại quần áo rồi ủ rũ cụp đuôi ngồi xuống ghế sô pha.
Chuyện không nên như thế này.
Rõ ràng trước kia cậu luôn chiếm vị trí chủ đạo. Nhưng vì sao như thể từ khi Tạ Hà biết cậu không thể đụng vào anh xong lại càng ngày càng quá đáng? Vừa chủ động hôn cậu, vừa...
Đây là không sợ hãi trong truyền thuyết sao?
Cún nhỏ Tạ vừa được chúc sinh nhật vui vẻ xong cũng không hề vui vẻ. Cậu đẩy cửa phòng nhìn thấy Tạ Hà đang ngồi bên cạnh giường xem cuốn nhật ký.
Cậu tò mò đến gần: "Sao lại xem cái này?"
"À, không có gì." Tạ Hà khép quyển sổ lại. Anh vừa đọc lướt qua, xác định mình không nhớ nhầm. Nhật ký không có đoạn nào phàn nàn về người mẹ nuôi cả "Tắm rửa đi ngủ."
"Bây giờ mới bảy giờ..."
"Tôi mệt rồi."
Tạ Hành Dữ đành ngậm miệng. Cậu nhìn anh vào phòng tắm, đi theo sau anh: "Mình cùng nhau được không?"
Tạ Hà khó hiểu liếc cậu một cái: "Có lẽ nước cũng không làm giảm được đám cháy của cậu đâu, mà còn rất dễ thêm dầu vào lửa đấy."
Tạ Hành Dữ: "..."
Cậu chắc chắn, bây giờ chú nhỏ thật sự không sợ.
Không chỉ chú nhỏ không sợ, mà mèo của chú nhỏ cũng không sợ. Mèo con đã lớn choai choai rồi, có thể nhảy khắp nơi trong phòng. Nửa đêm thường xuyên nhảy lên giường, không nhào vào Tạ Hà nhưng lại cứ nhắm người cậu để nhào vào.
Cún
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-om-yeu-khong-muon-no-luc/1074596/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.