Buổi tối sau tan học, Ôn Du cự tuyệt đề nghị của Hạ Tiểu Hàn cùng nhau về kí túc xá, một mình đi trước ra núi phía sau trường học giải sầu.
Suy cho cùng, cô vẫn chỉ là một cô bé chưa dấn thân sâu vào thế giới, cô chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ rời xa tất cả những gì đã từng đồng hành với mình để đến một thế giới hoàn toàn xa lạ khác. Khi tất cả những điều này xảy ra đột ngột, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy buồn bã mất mát nhất thời khó có thể tiếp thu.
Sau núi là căn cứ bí mật của nguyên chủ. Cô ấy không được gia đình yêu thương, trong miệng mẹ nuôi là " tiền mất tật mang", chưa kể cô ấy còn phải chịu áp lực học tập rất lớn ở trường, và cũng không kể khổ với bạn bè, duy nhất người có quan hệ tương đối thân mật, cự nhiên chỉ có người mà cô ấy âm thầm thống hận Hạ Tiểu Hàn. Sự tình không vui có rất nhiều, dù sao cũng phải có con đường để phát tiết cảm xúc, vì thế nguyên chủ tìm mọi cách rồi tìm được cái địa điểm này, thương tâm khổ sở thì hét lên vài tiếng hoặc không kiêng nể gì mà khóc lớn một hồi.
Thực ra cô gái ấy cũng là một tiểu cô nương đáng thương, nhưng từ trước đến nay Ôn Du luôn cự tuyệt tẩy trắng hình tượng của mình, bi thảm nhân sinh trải qua cũng không thể trở thành lí do mà cô có thể tùy tâm vô lý tổn thương người khác, đem thống khổ của chính mình áp đặt lên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-ngot-ngao-chi-muon-hoc/211248/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.