Hứa Sí nghe nói có người đến tìm, mới ra khỏi phòng học liền thấy Ôn Du đang đứng ngoài hành lang.
Cô đang ôm một chiếc áo khoác dài màu đen, cả người thoạt nhìn so với cái áo khoác kia nhỏ hơn một chút. Có lẽ bởi vì chờ đến nhàm chán, cô nghiêng đầu nhìn dòng người ra vào lớp học,không biết đang nghĩ đến điều gì, khóe môi cong nhẹ nhẹ lên.
Những ngọn đèn sợi đốt trong hành lang lặng lẽ tỏa ra ánh sáng trắng sữa, một vài ngọn đèn rơi trên gương mặt vốn đã vô cùng trắng của cô, hơn nữa chiếc áo khoác đen trong ngực phụ trợ, cả người như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng huỳnh quang trắng tinh.
Cảm nhận ở phía sau có bước chân dần dần tới gần, Ôn Du quay đầu lại.
" Áo của anh."
Cô vừa nói vừa đem cái áo khoác đưa ra trước mặt, thật cẩn thận giống như có chút sợ hãi anh mà duy trì khoảng cách nhất định, thanh âm cũng thật mềm mại, ở bối cảnh ồn ào có vẻ càng thêm mỏng manh.
Cô nhất định bị tình huống lúc ăn cơm trưa dọa sợ rồi. Hứa Sí nhịn không được suy nghĩ, đúng không nên để cô thấy nó.
Nghĩ xong lấy thấy cái suy nghĩ này không thể hiểu được, anh trong lúc nhất thời không nhịn được có chút khó chịu, phiền toái, nghẹn một bụng không nói ra được nửa câu, chỉ có thể im lặng nhận lấy cái áo khoác rồi xoay người rời đi.
Ngay vừa mới quay đầu lại, liền hối hận vì gì mà chính mình không mở mồm nói vài câu.
Tuy nhiên, sự mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-ngot-ngao-chi-muon-hoc/211247/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.