Tần Khai Dịch thấy mình như thằng thần kinh. Biết rõ Tử Dương Bội không yên lòng nên kêu hắn đi Linh Sơn phái, hắn vẫn không nghe Viêm Cốt khuyên. nghĩa vô phản cố mà đi. Trước khi chia tay nhìn cái mặt nạ không còn chút linh tính mà Viêm Cốt lưu lại, hắn cảm thán rồi nhét nó vào giới chỉ, theo đội ngũ tiên phong đi mở đường. Dọc đường đi, tâm tình Tần Khai Dịch vô cùng khó chịu. Đến khi thấy Thanh Hư Tử, nó biến thành cực kỳ khó chịu. Ở Khai Dương gặp Thanh Hư Tử, Tần Khai Dịch có dự cảm sẽ có một ngày này. Nhưng đến khi hắn chân chính gặp Thanh Hư Tử, nhìn ông căm thù đến tận xương tuỷ nhìn hắn, trong lòng vẫn vô cùng bi thống. Lão nhân từng yêu thương hắn như nhi tử, cuối cùng vẫn đứng bên trận doanh đối lập … muốn đưa hắn vào chỗ chết. Liên Hoa giáo cùng Linh Sơn phái đầu tiên gặp nhau ở một cánh đồng hoang vu. Tuy Tần Khai Dịch không rõ phân bố địa hình ở thế giời này, nhưng khi đi vào cánh đồng này Tần Khai Dịch sắc bén phát giác có chỗ không thích hợp. Có một loại quen thuộc làm lòng hắn sinh ra cảm giác bối rối kỳ quái, giống như hắn đã quên mất một chuyện rất quan trọng nhưng lại nhất thời nghĩ không ra. Thanh Hư Tử nhìn về phía Tần Khai Dịch biểu tình thực phức tạp. Hắn cảm giác phương pháp Thẩm Phi Tiếu đề xuất có chút không ổn, nhưng sau khi *** tế cân nhắc, đây lại là biện pháp tốt nhất. Vừa có thể giam cầm ma tu đoạt xá thân thể Tần Thạch, lại không cần lo lắng thương tổn đến thân thể Tần Thạch. Nhưng không biết vì sao, ông nhìn cái ma tu có đồ án hồng sắc liên hoa đứng xa xa, trong lòng lại sinh ra cảm giác dao động. Thẩm Phi Tiếu không để cho Thanh Hư Tử cơ hội do dự. Hiện tại địa vị hắn trong Linh Sơn phái rất cao. Tuy tôn xưng Thanh Hư Tử một tiếng sư phụ nhưng trên thực tế khi quyết định mọi chuyện lại không cần tuân theo chỉ thị từ Thanh Hư Tử. Vì thế, khi nhìn thấy Thanh Hư Tử dao động, ngoài miệng thì tươi cười nhưng lại không chút do dự ra lệnh. Hắn chờ ngày này rất lâu rồi, thật sự chờ lâu lắm rồi. Tần Khai Dịch đứng cuối đội ngũ Liên Hoa giáo, nhìn Thẩm Phi Tiếu đứng đằng xa, rốt cục phát hiện ra chỗ là lạ. Bọn họ sao lại dễ dàng gặp được Thanh Hư Tử, Thẩm Phi Tiếu như vậy? Hai người bọn họ đáng lẽ lúc này phải Linh Sơn phái tọa trấn, sao lại xuất hiện ở đây? Một bộ hùng hổ, lai giả bất thiện! Cho dù Tần Khai Dịch phát giác dị thường, nhưng cũng đã quá muộn. Hắn nhìn đội ngũ bên Linh Sơn phái bày ra một đội hình kỳ quái, sau đó nhanh chóng tiến công đến bên phía đội ngũ Liên Hoa giáo. Bên này, đệ tử Liên Hoa giáo như là sợ đến choáng váng đứng không nhúc nhích. Tần Khai Dịch đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhanh chóng phản ứng muốn tránh đội ngũ Linh Sơn phái tới công kích. Nhưng ngay khi Tần Khai Dịch muốn lui về sau, hắn mới giật mình ngạc phát hiện. Những đệ tử Liên Hoa giáo vốn đứng không nhúc nhích lại hữu ý, vô ý ngăn trở mình lui về phía sau! Tử Dương Bội cùng Thẩm Phi Tiếu cấu kết với nhau! Biết được điều này làm toàn thân Tần Khai Dịch như đông lại. Nhưng mà ngay lúc này, âm thanh quen thuộc hệ thống lại vang lên. |Hệ thống: Hoàn thành nhiệm vụ giúp đỡ Tử Dương Bội tấn công Linh Sơn phái. Thưởng: 10% tiến độ. Vì được nhân hai phần thưởng nên được thêm 10% tiến độ. Hiện nay tiến độ trở về đạt 55%.| Bỗng nhiên vang lên âm thanh hệ thống làm Tần Khai Dịch ngây người một lát. Trong tích tắc hắn ngây người, những đệ tử Linh Sơn phái đã sắp đến trước mặt hắn! Lửa cháy đến mông, Tần Khai Dịch không cố kỵ đệ tử Liên Hoa giáo nữa. Hắn một chưởng đánh đệ tử có ý đồ ngăn trở hắn, sau đó nhanh chóng lao ra. Nhưng Tần Khai Dịch lại không ngờ, ngay lúc hắn vận công. Kim đan trong đan điền lại nhói lên đau đớn, đau đớn đến tận xương tủy. Tần Khai Dịch lập tức mất hết sức lực. “Ngô …” Ôm lấy bụng, Tần Khai Dịch cắn chặt môi. Vì quá đau đớn, môi hắn đẫm máu nhưng hắn lại hoàn toàn không có cảm giác, trong đầu vẫn còn nghĩ —hắn phải trốn. Thẩm Phi Tiếu cách Tần Khai Dịch rất xa. Nhưng thị lực sắc bén, lại vô cùng rõ ràng nhìn mỗi động tác của Tần Khai Dịch. Nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, nhìn hắn cắn môi đến chảy máu, nhìn hắn cho dù đau sắp ngất xỉu nhưng vẫn không quên muốn tiến về phía trước. Thẩm Phi Tiếu biểu tình thực đạm mạc, giống như không hề quan tâm nhưng sau trong ánh mắt lại ẩn hiện tử sắc như nói cho người khác biết. Tâm tình hắn hiện tại rốt cuộc có bao nhiêu kích động. “Tiếp tục.” Có đệ tử đến xin chỉ thị, Thẩm Phi Tiếu không nhìn biểu tình hồ nghi của Thanh Hư Tử, hạ lệnh. Lúc Tần Khai Dịch té trên mặt đất thần chí đã có chút không tỉnh táo. Âm thanh hệ thống xuất hiện tuy làm hắn tìm được một tia tỉnh táo, nhưng đau đớn như thủy triều dâng lên từng chút từng chút một tiêu ma ý chí của hắn. “Bày trận.” Giọng nói quen thuộc lạnh lùng mà không có chút tình cảm, Thẩm Phi Tiếu lẳng lặng nhìn kế hoạch mình sắp hoàn thành. Ánh mắt Tần Khai Dịch đã có chút tan rã miễn cưỡng ngước nhìn. Phát hiện không biết khi nào mình bị vô số đệ tử Linh Sơn phái vây quanh. Đệ tử Liên Hoa giáo lại sớm không có bóng dáng. Không hề nghi ngờ, hắn bị tên Tử Dương Bội kia bán đứng. Khóe miệng treo lên một nụ cười chua xót, Tần Khai Dịch không biết mình sắp gặp phải những gì. Nhưng cảnh tượng Đường Sa Uẩn bị tra tấn bi thảm đến cực điểm cứ mơ mơ hồ hồ di động trước mắt hắn. Cùng với trận pháp Thẩm Phi Tiếu bày ra, các đệ tử Linh Sơn phái trên người ẩn hiện ánh sáng màu lam. Ánh sáng kia u ám thâm thúy, mang theo hương vị lạnh như băng đến dị thường. Một tầng rồi lại một tầng gắt gao quấn lấy Tần Khai Dịch. Tuy đau đớn nhưng Tần Khai Dịch vẫn có thể cảm nhận rõ ràng ma khí trong đan điền từng chút từng chút một bị áp chế thành một không gian rất nhỏ. “… Ngô.” Toàn thân Tần Khai Dịch bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng người, ngay cả hô hấp cũng đều khó khăn. Nhưng hắn thủy chung vẫn không buông tha giãy dụa, cố chấp muốn thoát khỏi trận pháp đệ tử Linh Sơn phái bày ra. “Khai trận.” Thẩm Phi Tiếu mệnh lệnh đâu vào đấy, ánh mắt của hắn đạm mạc, không chút nào nhìn ra hắn đang làm chuyện tra tấn người khác. Đệ tử Linh Sơn phái nghe vậy, tốc độ bấm quyết trên tay nhanh hơn. Thanh Hư Tử nhìn bộ dạng Tần Thạch thống khổ bất kham, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng. Trận pháp Thẩm Phi Tiếu bày ra ngay lúc này chính là một thượng cổ trận pháp. Thanh Hư Tử không biết từ đâu mà Thẩm Phi Tiếu biết được trận pháp này. Nhưng khi nghe Thẩm Phi Tiếu miêu tả, Thanh Hư Tử không khỏi cảm thán. Thượng cổ trận pháp, quả thật danh bất hư truyền. Mà chuyện xảy ra trước mắt, càng làm Thanh Hư Tử xác định, nếu là ông cũng không có lực hoàn thủ. Chỉ thấy tốc độ bấm pháp quyết của các đệ tử Linh Sơn phái càng nhanh, mặt đất nơi Tần Khai Dịch ngã xuống xuất hiện một cái khe, dần dần mở rộng ra. Cuối cùng nó biến thành một cái miệng rộng đáng sợ nuốt trọn Tần Khai Dịch vào bên trong. Thẩm Phi Tiếu nhìn đến một màn này, trên mặt mới xuất hiện một chút biểu tình. Biểu tình kia giống như bi như hỉ, một loại cảm giác phức tạp không nói nghe lời. “Xong?” Thanh Hư Tử quay đầu nhìn Thẩm Phi Tiếu: “Tu vi ma tu này bị phế?” “Không.” Thẩm Phi Tiếu nhẹ nhàng đáp: “Không phải phế đi, mà bị giam cầm.” “Còn thần chí Tần nhi?” Thanh Hư Tử nhìn Thẩm Phi Tiếu bất động thanh sắc nhíu mày: “Nếu ma tu kia thẹn quá hóa giận hủy diệt thần chí Tần nhi thì sao?” “Chúng ta còn có rất nhiều thời gian.” Thẩm Phi Tiếu dường như căn bản không có nhìn đến Thanh Hư Tử không vui. Vẻ mặt hắn yên lặng mà an tường, giống như mới vừa hoàn thành nghi thức trọng yếu nào đó. “… Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Thanh Hư Tử phát hiện vô luận nói cái gì, đối với cái đệ tử này tựa hồ không hề có ảnh hưởng, đành phải phất tay bỏ đi. “Ta có rất nhiều, rất nhiều thời gian.” Nhìn khe sâu thăm thẳm xuất hiện trước mặt, giống như một con cự thú há mồm đem tất cả mọi thứ nuốt vào. Bên trong khe sâu ẩn ẩn lam quang, có một loại lạnh lẽo khó nói nên lời. “Rốt cục cũng bắt được ngươi.” Thẩm Phi Tiếu nhìn khe sâu thì thào tự nói. Sau một lát mới định thần, từ giới chỉ lấy ra một đồ vật như kén tằm đưa cho một đệ tử Liên Hoa giáo mặc đạo phục Linh Sơn phái: “Cầm đi, nói cho Tử Dương Bội, cám ơn hắn.” “Vâng.” Đệ tử Liên Hoa giáo tiếp nhận Thiên La Tâm từ tay Thẩm Phi Tiếu, liền hướng về phía Liên Hoa giáo bay đi. •• Tử Dương Bội nhìn Thiên La Tâm được trình lên. Trong tích tắc, tâm tình cực kỳ phức tạp, phức tạp đến mức hắn không biết rốt cục mình đang nghĩ cái gì. Thiên La Tâm tỏa ra hương thơm rất mỹ lệ, không chút nào nhìn ra trong đó ẩn chứa huyết *** bên trong. “Tần Thạch, ngươi đừng trách ta.” Thấy thiên văn Thẩm Phi Tiếu bày trận hiển lộ. Tử Dương Bội nắm chặt Thiên La Tâm trong tay, trong miệng thì thào: “Chỉ có thể trách …” Chúng ta sinh không cùng thời mà thôi. Nếu hắn vẫn là tiểu tu ma gầy yếu năm đó, mà không phải là người nắm giữ trọng trách Liên Hoa giáo trong tay … Hắn có đủ dũng khí tranh thủ thứ mình muốn, chứ không phải như bây giờ đứng đằng xa tận mắt nhìn người khác ôm vật mình tâm ái vào ngực? Nghĩ đến đây, Tử Dương Bội cười chua sót. Hắn nắm chặt Thiên La Tâm, trong mắt lộ ra thống khổ không nói nên lời. Tử Dương gia tộc nhiều thế hệ huynh trưởng phải thừa nhận thần cổ. Hắn thiếu Tử Dương Thi một món nợ lớn nhất trong đời. Đến hiện tại, Tử Dương Bội cũng không đếm được. Hắn vì cái này phải trả giá biết bao nhiêu thứ. Hắn chỉ biết hắn bây giờ cũng như giống vạn năm trước, vạn năm sau hắn cũng dẫm lên vết xe đổ – mất đi thứ trọng yếu nhất. |Tà Mị| Chương 70
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]