Về vấn đề thân cao, Vệ Hòa có thể nói là vẻ mặt ngậm đắng nuốt cay. Vì khi còn bé bị kỳ thị nghiêm trọng dẫn đến tâm linh bị tổn thương, hắn đối với những người cao hơn mình, thật sự không có cảm tình gì.
Nhưng may mắn chính là lấy tiêu chuẩn hiện đại mà nhìn, thân cao Vệ Hòa tầm 1m83 rất ít người có thể so với hắn. Đương nhiên, số ít này không bao quát Tần Khai Dịch cùng Thẩm Phi Tiếu.
Sau khi biết được sự thật tàn khốc, Tần Khai Dịch cao hơn mình. Cả người Vệ Hòa đều không tốt, hắn âm trầm theo sau Tần Khai Dịch. Sau khi tìm thấy nơi an toàn, hắn vẫn không nói một lời, không biết rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
“Ngươi có thể đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta không?” Bị Vệ Hòa nhìn chăm chú đến nổi cả da gà, Tần Khai Dịch ngượng ngùng nói: “Ngươi có nhìn ta đến cỡ nào, ta cũng không thể lùn đi.”
“Thật không …” Nghe vậy, Vệ Hòa rốt cuộc mỉm cười sáng lạn: “Ta có biện pháp này, nếu ngươi nguyện ý …”
“Không nguyện ý!” Tần Khai Dịch ngôn từ chính nghĩa cự tuyệt: “Nghĩ cũng không muốn nghĩ đến.”
“Được rồi.” Lỗ tai bé cún bự Vệ Hòa lại cụp xuống.
“Nhưng ngươi thấy nơi này an toàn sao?” Nhìn bộ dạng Vệ Hòa vô tình, Tần Khai Dịch sáng suốt lựa chọn nói sang chuyện khác: “Ta thấy chúng ta nên cách xa đám người Linh Sơn phái thì tốt hơn a.”
Nghe xong, Vệ Hòa cuối cùng định thần lại. Hắn nhìn bốn phía chung quanh, phát hiện Tần Khai Dịch không biết từ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-mim-cuoi-ta-mi/1336283/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.