Chương trước
Chương sau
Editor: Gấu Lam
"Thiếu tá không dẫn người đến căn cứ của săn giết giả sao, trở lại nhanh vậy?" Hạ Thanh Đường hỏi.
Trong lòng Mạnh Giai căng thẳng, dù rằng hiện tại cô đã thoát ly tổ chức, nhưng vẫn còn chút tình cảm, huống chi chị cô Mạnh Dao vẫn còn ở căn cứ.
Thẩm Tô đứng trước mặt Nhiếp Gia, cười lạnh một tiếng nói: "Sự tình xong hết rồi đương nhiên trở về thôi."
Nhiếp Gia hờ hững đối diện hắn.
" Dựa theo tọa độ Nhiếp Gia cung cấp chúng tôi đích xác tìm được căn cứ của săn giết giả, chẳng qua, khi chúng tôi đuổi tới sớm đã không còn một bóng người, toàn bộ căn cứ ngầm đều bị thiêu hủy." Thẩm Tô nhìn Nhiếp Gia, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.
Có thể trong thời gian ngắn thiêu huỷ căn cứ, hẳn là An Nguyên làm, nói vậy mọi người đã sớm rút lui. Mạnh Giai âm thầm nhẹ nhàng thở ra, may mà lão đại kéo dài đủ thời giờ, mấy vạn thành viên săn giết giả, không biết hiện tại mọi người đi nơi nào.
" Trước khi anh tới Hoa Quốc đã dàn xếp ổn thoả rồi nhỉ, cung cấp một căn cứ rỗng đã thành công giành được tín nhiệm của tổng thống và tướng quân, anh tính toán thật giỏi." Thẩm Tô nói.
Nhiếp Gia hờ hững nói: "Chính cậu vô dụng,mọi thông tin đều đưa đến trong tầm tay mà còn không đuổi kịp, chạy tới tìm tôi làm gì?"
Giữa mày Thẩm Tô run rẩy, quay đầu thấp giọng kêu Tống Noãn Dương: "Noãn Dương."
Tống Noãn Dương đẩy đẩy mắt kính của mình, tầm mắt hắn lướt qua đầu vai Thẩm Tô dừng ở đáy mắt Nhiếp Gia.
Trên mặt Nhiếp Gia hoàn toàn vô biểu tình, " Cậu tốt nhất đừng nhìn trộm suy nghĩ của tôi, cậu sẽ hối hận."
Tống Noãn Dương hơi giật mình.
Thẩm Tô hừ lạnh nói: "Sợ? Người như anh, dùng loại phương pháp này đối phó với anh lại quá thích hợp. Nếu ang có thể qua được cửa ải của thượng úy Tống, vậy không cần nói gì nữa."
Hạ Thanh Đường thật ra không nói gì, cô tạm thời không tín nhiệm Nhiếp Gia như Thời Kham,
để thượng úy Tống kiểm nghiệm một chút cũng không có gì không tốt. Chỉ là...... Thượng úy Tống là vương bài thần bí của Thống Chiến Bộ, trừ bỏ quan quân cấp cao, không ai biết năng lực của hắn chỉ cho rằng hắn là người thường, Nhiếp Gia làm sao biết được?
Tiếp đó, Hạ Thanh Đường chú ý tới sắc mặt Tống Noãn Dương đột nhiên trắng bệch, trong mắt hỗn tạp kích động kinh ngạc cùng sợ hãi kinh khủng, chấn động nhân tâm, Hạ Thanh Đường còn tưởng rằng hắn nhìn thấy âm mưu gì của Nhiếp Gia, trong lòng cũng khẩn trương lên.
"Tôi là người thế nào?" Nhiếp Gia tiến về trước một bước, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén thọc vào trong mắt Thẩm Tô, " Sao vậy, cậu vẫn cảm thấy cậu cao thượng hơn tôi sao? Nếu tôi nhớ không lầm, khi ở sân bay cậu còn muốn thuyết phục tôi gia nhập Hoa Quốc nhỉ, hiện tại không phải như cậu mong muốn sao?"
Thẩm Tô như là con báo bị chọc giận, trong ánh mắt hàm chứa sát khí, " Đó là trước kia, trừ phi Khổng Phỉ sống lại, nếu không anh vĩnh viễn là kẻ thù."
Đuôi mắt Nhiếp Gia hiện lên một tia giảo hoạt, "Thực tình mà nói, việc tôi giết Khổng Phỉ ấy, tôi không hề có lỗi."
" Anh!" Thẩm Tô giận suýt phúng máu.
Thần sắc Nhiếp Gia lạnh lùng, "Tôi giết hắn là vì hắn muốn giết tôi, đối với một kẻ chứa đầy sát ý, tôi không rộng lượng đến độ giữ lại tánh mạng của hắn. Còn cậu, phái người tới sở cải tạo giết tôi, tôi nhìn ở mặt mũi Thời Kham nên mới bỏ qua cho cậu. Tôi biết tôi là ác ôn đã từng giết vô số người, cao tầng Hoa Quốc dễ dàng tiếp nhận tôi như vậy, thậm chí không truy cứu nguyên nhân chết của Khổng Phỉ, vì vậy khiến cậu cực kỳ không thoải mái. Bất quá cậu cũng không cần căm phẫn như vậy, chính cậu cũng chẳng tốt lành gì."
" Dù tôi thế nào, cũng sẽ không giống anh lạm sát kẻ vô tội, tôi vĩnh viễn không tin rằng một kẻ ác xem mạng người như cỏ rác có một ngày sẽ chiến đấu vì hoà bình." Thẩm Tô cả giận nói.
"Phải không?" Nhiếp Gia trào phúng nói: "Cậu bảo ba người kia tới sở cải tạo giết tôi, nhưng không nói cho bọn họ năng lực thức tỉnh khác của tôi, càng không nói năng lực tự lành của tôi có thể tùy thời lấy chip tín hiệu ra mà không hề bị hạn chế. Bọn họ có thể giết tôi là tốt nhất, nếu không chính là tôi giết bọn họ, chỉ vậy nhưng đủ để cậu có lý do thuyết phục những người khác từ bỏ chiêu mộ tôi, hạ quyết tâm diệt trừ phần tử siêu nguy hiểm là tôi, vừa vặn có thể báo thù cho Khổng Phỉ. Đơn giản mà nói, ba người kia bị cậu phái tới chịu chết, tôi giết người như ngoé, lạm sát kẻ vô tội, còn cậu thì sao?"
Thẩm Tô trầm mặc nhìn Nhiếp Gia, tựa hồ như bị nói trúng, ánh mắt theo bản năng né tránh cậu.
"Nếu chúng ta đều không phải hạng tốt lành gì, về sau ít ở trước mặt tôi quảng cáo rùm beng bản thân mình là chiến sĩ hoà bình. Chuyện cũ trước kia tôi có thể bỏ qua, nhưng nếu còn dám tới làm phiền tôi, tôi sẽ tiễn cậu đến gặp Khổng Phỉ." Nhiếp Gia hạ giọng cảnh cáo Thẩm Tô một câu, sau đó lui về sau, mang nét mặt lạnh lạnh rời đi, thậm chí còn lễ phép cười cười với Tống Noãn Dương, lúc này mới vòng qua Thẩm Tô rời đi.
Năm ngón tay Thẩm Tô cứng đờ nắm lại thành quyền, đứng tại chỗ cắn răng trầm mặc, không biết suy nghĩ cái gì.
"Thượng úy Tống." Hạ Thanh Đường biểu tình nghiêm túc nói: "Nhiếp Gia có suy nghĩ gây rối gì sao? Cậu ấy có thể tin được không?"
Thẩm Tô cũng lấy lại tinh thần, xoay người, chờ mong nhìn Tống Noãn Dương, hy vọng hắn có thể nắm thóp Nhiếp Gia.
Tống Noãn Dương sớm đã ra một thân mồ hôi lạnh, sắc mặt hắn tái nhợt ngẩng đầu lên, im lặng thật lâu mới thất hồn lạc phách nói: "Đúng vậy trung giáo, Nhiếp Gia anh ta...... Có thể hoàn toàn tin cậy. Khi rời săn giết giả hẳn đã mang đủ thành ý gia nhập chúng ta, chỉ cần Thời tướng quân ở đây, Nhiếp Gia không có khả năng phản bội, điểm này ngài không cần lo lắng, cũng xin chuyển cáo lại với tổng thống."
Hạ Thanh Đường buông lỏng, còn Thẩm Tô tự nhiên cực kỳ thất vọng.
"Tôi còn có việc, đi trước." Tống Noãn Dương hoang mang lo sợ, quay người lại thiếu chút nữa đâm đầu vào tường.
Thẩm Tô nhận thấy hắn khác thường, tiến lên ôm lấy bờ vai của hắn muốn nói nói hai câu, lại thấy hai tròng mắt Tống Noãn Dương chứa đầy nước mắt.
Khi Nhiếp Gia về đến nhà Thời Kham đã chuẩn bị xong cơm chiều, sau khi ăn xong hai người ở dưới lầu tản bộ, Nhiếp Gia tò mò hỏi: "Tống Noãn Dương là năng lực giả cảm ứng, có thể đọc tâm, năng lực này khi ở cấp 0 có khác nhau không?"
"Khác rất lớn." Thời Kham cười nắm chặt tay cậu, chọt chọt huyệt Thái Dương của mình: "Hắn bây giờ có thể trong thời gian ngắn khống chế tư tưởng của người khác, thậm chí có khả năng sửa đổi ký ức người khác vĩnh viễn. Hiện tại hắn chỉ mới cấp 4, nhưng sau khi thăng cấp 5 hẳn có thể kéo dài thời gian khống chế."
Nhiếp Gia hơi hơi nhướng mày, " Vậy không phải càng khủng bố hơn năng lực giả khống chế sao."
Thời Kham cười nói: "Đúng vậy, cho nên hắn là vương bài của Thống Chiến Bộ chúng ta, chờ hắn thăng lên cấp 5, trên đời này hẳn có thể bớt đi rất nhiều phân tranh."
Đại bộ phận năng lực giả đều là công kích vật lý, đánh tới huyết nhục mơ hồ, nếu Tống Noãn Dương muốn giết người, thậm chí mắt không cần chớp một cái, chỉ cần động một tia ý niệm. Chờ hắn tới cấp 5 thậm chí cấp 6, dù cho thay đổi cục diện của thế giới cũng không ai phát hiện.
May là loại năng lực này thức tỉnh trên người vai chính thụ Tống Noãn Dương, chính trực và thiện lương của hắn ở trong loạn thế đặc biệt trân quý, huống chi còn có nắm giữ năng lực khống chế nhân tâm, rất thích hợp để làm ác.
Tuy rằng biết đây đều là số liệu giả thiết, nhưng Nhiếp Gia rất bội phục Tống Noãn Dương. Có năng lực làm ác, lại lựa chọn làm anh hùng chiến đấu vì hoà bình. Nhiếp Gia hoàn toàn tương phản với Tống Noãn Dương, cậu lựa chọn trầm luân cùng ác ma, nếu không có Thời Kham ở đây, chỉ sợ cậu sẽ chẳng khác gì nguyên chủ Nhiếp Gia.
Hai người nói chuyện xong cũng vừa về đến nhà, Thời Kham dọn dẹp bàn sau đó đi vào phòng bếp rửa chén, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Nhiếp Gia đi mở cửa, Tống Noãn Dương đang đứng ở ngoài.
"Tôi có một số việc muốn hỏi anh." Hốc mắt Tống Noãn Dương đỏ bừng, có chút khẩn trương.
Nhiếp Gia cũng không giống như trước quá chán ghét vai chính của các thế giới, ngược lại cậu rất có hảo cảm với Tống Noãn Dương, vì vậy nên mới cho hắn vào, " Cậu không phải đã nhìn rất rõ sao, có thắc mắc gì nữa?"
"Tôi chỉ muốn xác nhận một chút." Tống Noãn Dương ngồi xuống sô pha.
Thời Kham từ trong phòng bếp hô lên, "Bà xã, có khách à?"
Nhiếp Gia nói: "Thượng úy Tống tới, anh rửa chén đi không cần ra đâu, là tìm tôi."
Thời Kham nga một tiếng liền không hỏi nữa, Tống Noãn Dương bất đắc dĩ cười cười, có nước mắt từ đuôi mắt thấm ra, " Anh và Thời Kham mới gặp nhau đã nhanh chóng khôi phục tình cảm, tôi tới tìm anh xác nhận tựa hồ đã làm điều thừa."
" Cậu rất khổ sở sao?" Nhiếp Gia hờ hững nhìn hắn.
Sắc cười của Tống Noãn Dương dần dần rút đi, tựa hồ rốt cuộc nhịn không được nhíu mày khóc rống lên, "Tôi không nên khổ sở sao? Tôi và toàn bộ thế giới này, chúng ta đều không tồn tại, là nhà giam hư cấu dùng để cầm tù anh thôi. Sự khốn khó của chúng tôi cũng chỉ là thiết kế ra, thế giới này không hề có ý nghĩa, chúng tôi đau khổ giãy giụa đến tột cùng là vì cái gì......"
Nhiếp Gia trầm mặc một lát, "Không có ý nghĩa, thì không cần sống sao?"
Tống Noãn Dương nhìn cậu, duỗi tay nhận lấy khăn giấy Nhiếp Gia đưa qua.
Nhiếp Gia nói: "Không có ý nghĩa thì không có ý nghĩa thôi, rất nhiều người chỉ tồn tại cũng đã hao hết tất cả sức lực, một hai đòi sống ý nghĩa làm chi? Tôi đã từng xem các chỉ là một chuỗi số liệu không có sinh mệnh không có ý nghĩa mà tùy ý sát phạt, nếu Thời Kham không lập tức ngăn cản tôi, ảnh hưởng đến tôi, làm tôi nghĩ các người đều là sinh mệnh thể, hiện tại cậu cho rằng mình còn tồn tại sao? Thật khôi hài."
Tống Noãn Dương cứng họng, "Tôi chỉ là quá chấn kinh thôi."
" Tôi hiểu." Nhiếp Gia nói, "Cho nên tôi đã nhắc nhở cậu, đừng nhìn trộm suy nghĩ của tôi, cậu sẽ hối hận."
Tống Noãn Dương bị dăm ba câu của cậu khuấy đến tỉnh táo tinh thần, tựa hồ như đã tiếp nhận hiện thực, một lần nữa vô lực cười cười, bất an trong lòng dần dần tiêu tán, " Thật ra tôi không hối hận, mà thật cao hứng khi được gặp anh, Nhiếp Gia."
Hắn vươn tay, Nhiếp Gia lại không phản ứng hắn, bản thân khốc khốc ngồi ở sô pha, " Cậu biết tôi không thích vai chính của mỗi thế giới."
"Phải không, nhưng tôi cảm thấy anh rất thích tôi nha." Tống Noãn Dương mạnh mẽ túm tay Nhiếp Gia, tiếp đó nói: " Nơi mà ảnh và Thời Kham sống là kỷ nguyên tinh tế, bây giờ Thời Kham không có ký ức không nói, vậy còn anh? Ngày mai anh có thể tới phòng thí nghiệm của tôi tạo ra vài món vũ khí của tương lai không? Tỷ như Transformers, hoặc là bộ chiến giáp gì đó của Iron Man......"
Nhiếp Gia ném tay hắn qua một bên, "Tôi là quân y, không phải kỹ sư máy móc, tôi không làm."
Tống Noãn Dương thất vọng hít hít nước mũi, Thời Kham vừa ra tới thấy thế, nói với Nhiếp Gia: " Sao em làm người ta khóc rồi?"
Nhiếp Gia tức khắc giận sôi máu với Tống Noãn Dương, "Hiện tại cậu xác nhận xong rồi, nhanh cút đi."
Editor: Lần đầu tiên trong bộ truyện có vai chính thụ cute như vậy, mong là không bị lật xe ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.