Chương trước
Chương sau
Editor: Gấu Lam
Hạ Thanh Đường bị tổng thống không chút lưu tình đuổi khỏi phòng tiếp khách, cô bĩu môi, lúc này mới chậm rãi phục hồi tinh thần.
Nhiếp Gia đang ở trong đó, Nhiếp Gia tới giảng hòa......
Hội nghị chiều này, hẳn sẽ thảo luận về Nhiếp Gia.
Sau khi Thẩm Tô trình ra trận chiến ở sở cải tạo cho cao tầng, nguyên bản các khu trực thuộc còn tính tiếp tục chiêu an Nhiếp Gia cũng dần thay đổi. Nhiếp Gia vốn là người điên, xuất động Thẩm Tô và Khổng Phỉ cũng không thể chế phục cậu thậm chí Khổng Phỉ còn hi sinh, hiện giờ cậu tiến giai càng trở nên cường đại, đã không còn nằm trong phạm vi khống chế nữa. Cậu một lòng coi toàn nhân loại là địch, nhiều năm năn nỉ ỉ ôi cũng không có hiệu quả, hiện tại tiến giai thành công, hệ số nguy hiểm của cậu càng đáng báo động hơn ốc đảo.
"Sau khi Ninh Lãng lên cũng không có dị động, tôi cho rằng việc cấp bách bây giờ hẳn là mau chóng xử lý Nhiếp Gia, không tiếc hết thảy đại giới." Thẩm Tô cắn răng, cừu hận trong mắt càng thêm sâu đậm.
"Không tiếc hết thảy đại giới? Thiếu tá Thẩm, ở trong mắt cậu ai là đại giới đó hả?" Hạ Thanh Đường không vui nói.
Thẩm Tô cả giận nói: "Nhiếp Gia và Ninh Lãng đều cùng một loại người, nếu Ninh Lãng biết Nhiếp Gia tiến giai, nói vậy cũng sẽ trăm phương nghìn kế mượn sức cầu hòa, một khi hắn và Nhiếp Gia liên thủ, ngài nghĩ sẽ xảy ra hậu quả thế nào, trung giáo."
"Nếu dựa theo ý của cậu, không tiếc bất luận đại giới cũng phải giết Nhiếp Gia, vậy cơ hồ vận dụng hết toàn bộ sức mạnh của Hoa Quốc, đến lúc đó nếu Nhiếp Gia thật sự chết cũng không còn ý nghĩa nữa. Hoa Quốc tồn tại vì hoà bình, chứ không phải chịu sự cổ suý của cậu, vì Khổng Phỉ báo thù riêng." Thời Kham thưởng thức tấm card, ngôn từ không chút khách khí đá thật mạnh vào nơi chột dạ nhất của Thẩm Tô.
Đồng tử Thẩm Tô nứt ra, hắn sớm đã bất mãn đối với thái độ của cao tầng, Khổng Phỉ bị sát hại, nhưng cái mạng bạn thân hắn đối với bọn họ mà nói đến tột cùng là cái gì!
"Thiếu tá Khổng chết trận, cũng vô nghĩa đúng không?" Thẩm Tô đối chọi gay gắt, nhìn chằm chằm Thời Kham, "Thiếu tướng, thiếu tá Khổng thân là năng lực giả cấp 5 vì Hoa Quốc cúc cung tận tụy đồng thời cũng gánh vác sự nguy hiểm khi bị phái cá mập ghi hận ám sát. Hắn vì nước chết trận, bị giết hại, ngài lại muốn kết minh với hung thủ, không sợ khiến tâm của năng lực giả phái cá heo rét lạnh sao?"
Phòng họp trở nên yên tĩnh.
Thời Kham dùng đầu ngón tay chậm rãi nâng vành nón, lười nhác nhìn Thẩm Tô.
"Hai quan quân cấp cao suất lĩnh bộ đội không tiếc hết thảy đại giới vây giết thủ lĩnh của phái cá mập, thượng giáo tự tiện đưa nhiệm vụ đã bị cách chức điều tra, Khổng Phỉ, thượng giáo cùng với những chiến sĩ hy sinh đêm đó chính là đại giới đó." Thời Kham hờ hững nói, " Cậu và Khổng Phỉ là chiến lực trân quý cũng là quan quân cao cấp của quốc gia, các người không có đầu óc sao, đến vị trí của mình cũng không rõ?"
Thẩm Tô bị răn dạy đến bực bội, nhưng không cách nào phản bác. Lúc ấy hành tung của Nhiếp Gia bị lộ, là cơ hội ngàn năm có một, thượng giáo chưa kịp báo lên trên đã tự tiện truyền nhiệm vụ cho hắn và Khổng Phỉ. Khi đó hắn và Khổng Phỉ rất tự tin...... Ai ngờ kết quả lại thê thảm như vậy.
Chuyện này muốn truy trách, Thẩm Tô cũng không thể thoái thác tội của mình.
" Phái cá heo và cá mập là xưng hô mà những kẻ phân biệt chủng tộc tự tiện đặt ra, thiếu tá Thẩm cảm thấy mình là năng lực giả phái cá heo sao?" Có người âm u nói.
Thẩm Tô cứng họng một hồi, "Ta chỉ là nhất thời nói lỡ."
Di động trong túi Hạ Thanh Đường vang lên một tiếng đinh, cô cúi đầu nhìn thoáng qua sau đó hạ giọng nói với Thời Kham: " Chị tôi bảo là mười phút trước ngài Nhiếp đã rời đi rồi, hẳn là sắp tới đây."
Thời Kham tùy ý gật gật đầu.
Những người khác còn đang khắc khẩu, những người cùng ya kiến nhau đứng chung một mặt trận, tổng hội trở nên ồn ào, mặt đỏ tai hồng, không ai nhường ai.
Hạ Thanh Đường vỗ vỗ cái bàn, nói: "Đề tài về Nhiếp Gia sau này không cần nhắc lại nữa, sáng nay Nhiếp Gia đã gặp mặt tổng thống Hạ Điềm, hơn nữa được tổng thống tín nhiệm, từ giờ trở đi sẽ là minh hữu của chúng ta."
Phòng họp ồn ào tức khắc an tĩnh.
Đầu ngón tay Thời Kham nhẹ gõ trên mặt bàn, liếc Hạ Thanh Đường sửa lời cô: "Nhiếp Gia đã rời săn giết giả, cậu ấy mang quốc tịch Hoa Quốc, không phải là minh hữu, mà là đồng bạn."
"Chuyện này không thể nào!" Sắc mặt Thẩm Tô giận dữ, đập bàn đứng lên.
Nhiếp Gia thật sự sẽ rời săn giết giả mà chính cậu ta lập nên sao?
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Thời Kham câu môi cười: "Vào đi."
Cửa phòng họp bị người đẩy ra, người đứng bên ngoài không phải là Nhiếp Gia sao.
Nhiếp Gia, người bị Hoa Quốc và nước Mỹ coi là một họa lớn, cậu đứng ở ngoài cửa, trên mặt có ý cười mơ hồ, thong dong nói: " Chào buổi chiều."
Trong nháy mắt trừ bỏ Thời Kham và Hạ Thanh Đường, những người khác trong phòng họp đều đột nhiên đứng lên lui một bước, trong mắt đều là kinh tủng.
Thời Kham trịnh trọng giới thiệu Nhiếp Gia tại hội nghị, cũng an bài những người mà Nhiếp Gia dẫn đến vào quân đoàn số 9, sau khi tan họp để Hạ Thanh Đường xử lý chuyện sau đó. Mọi người dần bình tĩnh lại, đối với việc Nhiếp Gia gia nhập chỉ cảm thấy kinh hỉ vô tận. Lúc trước còn thảo luận vây giết cậu thế nào, cũng chỉ dựa trên tiền đề là cậu nguy hại đến an toàn của quốc gia.
Năng lực giả kim loại cấp 6, cùng với một năng lực giả trị liệu cấp 5, đối với Hoa Quốc trước có sói sau có hổ mà nói không khác kinh hỉ cùng hy vọng to lớn. Ngay thời điểm Hoa Quốc muốn đứng lại phản chiến lập trường, chỉ có thể mở rộng thực lực của mình, chỉ có đủ cường đại mới có tư cách giương lên lá cờ phản chiến, Nhiếp Gia đến quá kịp thời.
Nhưng đang ngồi ở đây đều là quan quân cao cấp của Thống Chiến Bộ, cũng không bị kích động nhất thời choáng váng đầu óc, thực nhanh đã có người thăm dò Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia sảng khoái cung cấp căn cứ săn giết giả, bố cục phòng ngự cùng với năng lực của năng lực giả tỉ mỉ chứng minh thành ý của mình.
"Tôi đi nghiệm chứng." Thẩm Tô đứng lên, ánh mắt nhìn Nhiếp Gia vẫn mang theo chán ghét căm hận, "Nhiếp Gia, anh lấy sống chết của săn giết giả đổi lấy tín nhiệm của chúng ta, đại nghĩa diệt thân, tôi quả thật có hơi bội phục."
Hắn trào phúng Nhiếp Gia là tiểu nhân ti tiện, nhưng Nhiếp Gia chẳng hề để ý.
Thẩm Tô lập tức muốn dẫn người đến căn cứ của săn giết giả, nhìn thoáng qua, hắn nghiến răng răng hung hăng nói: "Mặc dù anh đã thắng được tín nhiệm của tổng thống, tôi cũng sẽ không thừa nhận thân phận của anh."
"Tôi tới đây không phải vì được công nhận, đừng quá xem trọng bản thân, nên làm gì thì mau làm đi." Nhiếp Gia mỉm cười, thấp giọng đáp lễ một câu.
Hai người khắc khẩu, lửa bay tung toé, Thẩm Tô giận dữ rời đi, Hạ Thanh Đường cũng rời đi sau đó an bài cho những người khác.
Nhiếp Gia nói với mọi người: "Tôi biết trước kia tôi lưu lại ấn tượng không tốt, không đủ để mọi người tín nhiệm tôi, không sao cả, tôi không ép. Tôi chỉ muốn thanh minh một điều, tôi chỉ làm việc cho Thời Kham thôi, cho nên các người cũng không cần lo lắng tôi có ý đồ khác, quốc tịch, quyền lực, địa vị gì đó tôi hoàn toàn không có hứng thú."
Thời Kham lười nhác dựa lên bàn, ngoắc ngoắc ngón tay với Nhiếp Gia ý bảo cậu qua bên mình ngồi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, kỳ thật bọn họ chưa từng lo lắng, đầu tiên lấy thực lực và tính cách của Nhiếp Gia nếu muốn gây hại cho Hoa Quốc đã sớm phát động chiến tranh rồi còn cần cậu tới nằm vùng sao? Huống hồ, Hoa Quốc có vương bài thượng úy Tống, trong hệ thống quân chính của nước Mỹ và ốc đảo luôn tồn tại gián điệp, chỉ có Hoa Quốc không có, bởi vì Hoa Quốc có Tống Noãn Dương.
Nếu Nhiếp Gia thực sự có dị tâm, cũng không giấu được bao lâu.
Sau khi chính thức tuyên bố Nhiếp Gia gia nhập, Thời Kham thông báo mọi người về đi, tan họp.
Buổi tối Nhiếp Gia theo Thời Kham đến quân đoàn số 9, cùng Hạ Thanh Đường bận rộn an bài công việc cho đám người Mạnh Giai. Những người này dù sao cũng đã từng là thành viên của săn giết giả, khó tránh khỏi mâu thuẫn cọ xát với những người dân ở đây, nói không chừng còn bạo loạn, Thời Kham trực tiếp phân phó Hạ Thanh Đường dẫn người tiến vào quân khu.
"Lão đại, cảm ơn anh." Mạnh Giai gõ cửa vào văn phòng Hạ Thanh Đường, đi đến bên người Nhiếp Gia nhẹ giọng nói lời cảm tạ.
Nhiếp Gia vội vàng sửa sang lại ghi chú năng lực của mọi người, nghe vậy chỉ câu môi đạm cười, "Đây là điều tôi đã hứa, không cần cảm tạ."
"Uống cà phê không?" Hạ Thanh Đường đứng lên xé bao cà phê đen bột pha một ly sau đó đưa cho Mạnh Giai.
Mạnh Giai nhìn Hạ Thanh Đường quân hàm trung giáo trên vai, bỗng nhiên ngừng thở một lát. Không lâu trước đây bọn họ còn là địch nhân, lúc này một quan quân cao cấp tựa như không hề có khúc mắc mà tiếp thu bọn họ, thậm chí bình thản pha cà phê cho cô.
"Cảm ơn." Mạnh Giai tiếp nhận cà phê, khống chế không được, đôi mắt nóng lên.
Từ tận đáy lòng cô luôn khát vọng hoà bình mau đến.
Nhiếp Gia nhàn nhạt nói: "Chúng ta không còn là thành viên của tổ chức nữa, về sau trực tiếp kêu tên của tôi là được. Trở về cũng nói với mọi người, đến nơi ở mới không cần quá câu nệ, trong khoảng thời gian ngắn tôi và Thời Kham sẽ ban bố nhiệm vụ gì cho mọi người, đều cố gắng nghỉ ngơi đi. Đương nhiên, nếu có người bởi vì thân phận của mọi người mà tới gây hấn thì cũng không cần có băn khoăn, trực tiếp đánh hắn lăn về, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm."
" Dạ!" Mạnh Giai thư thái cười rộ lên.
Hạ Thanh Đường xem như thượng cấp trong quân đội, bưng cà phê không phục nói: "Nói cái gì vậy, quân số 9 chúng tôi đều là bé ngoan."
Nói đoạn di động vang lên, Hạ Thanh Đường quay đầu nhận điện thoại, sau đó nói với Nhiếp Gia: "Trưởng phòng bảo anh về nhà ăn cơm."
Nhiếp Gia nhất thời ném bay văn kiện trong tay qua một bên, đứng dậy nói: "Tôi đi đây."
Ánh mắt Hạ Thanh Đường hơi quỷ dị, sáp lại gần lặng lẽ hỏi Mạnh Giai: "Trưởng phòng chúng tôi và lão đại của mấy người khi nào thì thông đồng thế?"
Mạnh Giai mờ mịt lắc đầu, "Không rõ lắm, lúc lão đại nói muốn rời đi, chúng tôi cũng rất kinh ngạc. Thẳng đến khi tướng quân tới, chúng tôi càng kinh ngạc hơn, tựa như bọn họ đã thương lượng với nhau vậy."
Nhưng bọn họ không thể nào là bàn trước được, nếu không sẽ không có sự kiện sân bay, Khổng Phỉ cũng không phải chết.
Ánh mắt Hạ Thanh Đường càng quỷ dị, nếu không phải trưởng phòng ra lệnh rõ ràng cấm làm phiền Nhiếp Gia, cô đã sớm hỏi cho ra lẽ.
"Chúng ta cũng đến nhà ăn ăn cơm đi." Hạ Thanh Đường nói.
Nhiếp Gia mới bước ra văn phòng, liền nhìn thấy Thẩm Tô tức giận đi tới, phía sau hắn còn có một thanh niên tóc đen văn nhã.
Vai chính thụ Tống Noãn Dương, Nhiếp Gia nhướng mày, trong lòng không vui. Tống Noãn Dương người này không gì không tốt, rộng rãi thiện lương, vẫn luôn nghiên cứu vũ khi dành cho người thường, Nhiếp Gia chỉ chán ghét năng lực của hắn thôi.
Đọc tâm, chỉ cần Tống Noãn Dương nguyện ý, hắn có thể bất động thanh sắc nhìn thấu suy nghĩ của mọi người, chỉ cần một ánh mắt. Năng lực giả cảm ứng thậm chí không cần hao phí tinh lực hay thể lực.
Nhiếp Gia đứng tại chỗ không động: "Có việc gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.