Editor: Gấu Lam 
Sư Tư căn bản không thể nói không được, lập tức đáp ứng yêu cầu của cậu, sau đó ở trong phòng chỉ đạo nhìn cảnh diễn tập không chớp mắt, tầm mắt vĩnh viễn đuổi theo thân ảnh Nhiếp Gia. 
Đơn giản diễn tập qua một lần rồi kết thúc, Sư Duyên vốn dĩ muốn mặt dày mời Nghê Phi cùng đi ăn cơm trưa, nhưng chỉ chớp mắt người đã không thấy tăm hơi, tìm một vòng cũng không tìm được, đành phải từ bỏ. 
"Sư Duyên." Tạ Nhất Hàng gọi Sư Duyên đang muốn rời đi, thanh âm nhẹ nhàng tựa hồ mang theo rung rẩy cẩn thận, "Cậu hôm nay đi đâu thế?" 
Sư Duyên nhìn khuôn mặt đáng yêu như ánh mặt trời của Tạ Nhất Hàng, chần chừ một chút nói: "Anh tôi tìm tôi có chút việc." 
Cho dù nhìn thấu một ít biểu hiện nhưng hắn cũng không chán ghét Tạ Nhất Hàng, Sư Duyên cảm thấy nội tâm mình khả năng vẫn còn chút thích Tạ Nhất Hàng, chỉ là loại thích trộn lẫn áy náy với Nghê Phi...... Làm hắn không biết đối mặt Tạ Nhất Hàng như thế nào. 
"Cùng nhau ăn cơm không?" Tạ Nhất Hàng gật gật đầu sau đó không tiếp tục hỏi nhiều nữa, chỉ là kêu cho hắn một suất cơm, trước kia luôn là Sư Duyên chủ động mời hắn, chưa từng vô tâm với hắn giống hôm nay. 
"...... Được." Sư Duyên cười cười, ý cười lại không truyền tới đáy mắt. 
Khi hai người sóng vai đi ở trên đường, không khí mơ hồ có chút xấu hổ. 
Thời gian trôi qua thật mau, mới buổi chiều người xem đã bắt đầu lục tục tiến vào trường quay. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-lam-mat-mat-hao-quang-nhan-vat-chinh/1355250/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.