Bốn mắt nhìn nhau, thời gian như ngừng lại. Hạ Miên Miên xấu hổ đến thở cũng không dám thở mạnh, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cố gắng tìm một lý do hợp lý.
“Em… em đang muốn vận động một tí.”
Hạ Văn Xuyên đi vào phòng bếp, vượt qua Hạ Miên Miên, đi đến mở tủ lạnh, lấy một chai nước lọc, văn nắp thong thả uống mấy ngụm.
Anh ta hơi nghiêng đầu, cần cổ kéo ra một đường cong hoàn hảo, theo động tác uống nước, yết hầu liên tục di chuyển lên xuống, còn mơ hồ phát ra âm thanh.
Uống xong, anh tiện tay vặn nắp bỏ lại, quay đầu nhìn cô nói:
“Nửa đêm, canh ba muốn vận động? Lại còn dùng một cái bát để vận động?”
Hạ Miên Miên ngượng ngùng thả cái bát xuống, cười khan chống chế:
“Em bị mất ngủ, nên dậy vận động chút cho nóng người, đông tác nâng bát này cũng tương tự như nâng tạ á, ha ha ha ha.”
Đúng là tình huống siêu cấp xấu hổ huhu.
Trong phòng bếp chỉ có ánh sáng đèn áp tường lờ mờ càng nổi bật ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo của Hạ Văn Xuyên. Nghe cái cớ phi lý đến nực cười của em gái, Hạ Văn Xuyên cũng chẳng nói gì, thản nhiên cầm bình nước đi ra ngoài, cụt lủn ném lại một câu:
“Theo anh.”
Hạ Miên Miên không rõ ý tứ người này cho lắm, nhưng mà để giảm bớt bầu không khí lúng túng hiện tại, bảo cô làm gì cũng ok. Thấy Hạ Văn Xuyên đã rời nhà bếp, cô cũng vội vàng chạy chậm theo sau.
Cái trán vẫn truyền đến cơn đau mơ hồ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-la-mot-ga-co-chap-cuong-em-gai/236170/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.