Vừa dứt lời, thiếu niên thấp bé mở mắt lớn: "Sư huynh, ngươi... Ai, nó làm sao vậy?!"
Thiếu niên cúi đầu, chỉ thấy bộ lông màu đỏ của hồ ly trong tay lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng dựng lên, nháy mắt trở thành một quả cầu lông!
Giây tiếp theo, hồ ly tru lên, tiếng kêu thảm thiết tận trời xanh:
"Ngao ngao ngao ngao ngao?!" (Mẹ nó mình xuyên thư rồi?)
"..." Thiếu niên thấp bé lo lắng, "Sư huynh, nó làm sao vậy?"
"Sao ta biết được." Trong mắt thiếu niên tự xưng là Hoắc Lĩnh không có chút ấm áp nào. Y nhìn hồ ly một giây, tóm gáy nó, ném về phía thiếu niên thấp bé.
Thiếu niên thấp bé vội vàng đón lấy: "Sư huynh, tại sao ngươi..."
"Hửm?" Hoắc Lĩnh rút ra một chiếc khăn trắng, chậm rãi lau tay, "Làm sao?"
"Không... không có gì." Thiếu niên thấp bé lắc đầu, "Ta... Ta muốn nói, sư huynh ngươi thật lợi hại! Vào Vô Cực uyên (uyên: vực) tìm được linh thú tốt như vậy!"
"Hừ."
Chẳng qua chỉ là một con tam vĩ hồ.
Hoắc Lĩnh không nói gì, hai người ôm tâm tư khác nhau, tiếp tục đi về phía trước. Thiếu niên thấp bé ôm hồ ly vào ngực, nhẹ nhàng vuốt lưng nó --- hồ ly nhỏ đáng thương giờ vẫn còn đang xù lông, nhất định là lúc nãy bị dọa rồi.
"............................"
Hứa Phong đâu chỉ tạc mao, hắn muốn tạc luôn thế giới này! (tạc mao: xù lông, tạc: bắn, để cho vần nên không sửa)
Nghĩ xem, hắn là một thanh niên tốt, có nghề nghiệp vẻ vang, có đám học trò đáng yêu, có một con husky dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cuong-long-xu/1144681/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.