[Đợi lâu như vậy, cuối cùng nhân vật phản diện cũng chết! Đại đại viết hay lắm! Tặng một quả địa lôi, bày tỏ tình yêu dạt dào đối với ngài như nước sông chảy mãi không ngừng, như Hoàng Hà tràn lan không ngớt ~]
Hứa Phong thả một quả địa lôi ở khu bình luận, sau khi để lại câu bình này liền đi làm.
Lúc hắn tan tầm về nhà, như thường lệ mở bình luận của sách "Vô Cực tiên sư" ra, lại phát hiện bình luận của mình ở trên cùng, nhóm độc giả xây một cái lầu thật cao, ý kiến lẫn lộn.
1L: [Lz (lâu chủ) đúng là chính phái, ha hả. A Lâm cả đời cầu mà không được đã rất đáng thương, chết còn không an bình. Ôm y đi.]
2L: [Đọc truyện thôi mà, nghiêm túc như vậy làm gì:)]
3L: [Lầu 1, chẳng lẽ Mộ Lâm không đáng chết à? Đừng nói với tôi số y khổ, sao mà khổ bằng nhân vật chính được? Có bộ bài tốt lại đánh hỏng bét (ý chỉ có hoàn cảnh tốt),hại người vô số, chìm trong trụy lạc, y chết đáng lắm!]
4L: [Tôi thương y được chưa? Ngại thật, tôi cứ coi y là bạch nguyệt quang (người tốt nhất, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác) đó, giỏi thì cắn đi.]
5L: [Giải tán, CP đã chết!]
6L: [Người đáng giận tất có chỗ đáng thương, sảng văn của đại đại Que Cay, nhân vật phản diện luôn khiến người ta vừa yêu vừa hận, cuối cùng đều chết không thể nghi ngờ, phong cách quen thuộc.]
7L: [Mọi người bình tĩnh! Là một độc giả mới thuộc Phật hệ (Phật hệ: chỉ người hiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cuong-long-xu/1144680/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.