Mai Khâm đẩy xe lăn của Kha Lâm, cả đoàn người sắp rời đi.
Kha Lâm sau cùng nói với Lý Chính Tường vài câu: “Sau này đừng lại lén lút tìm tôi, mặc kệ năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dưới cái nhìn của tôi, sự tình biến thành như ngày hôm nay, tất cả mọi người không trốn được có quan hệ.” Y đè nén cơn giận của chính mình, “Ông luôn miệng nói mọi việc không liên quan gì đến ông, là ma xui quỷ khiến, nhưng khi ấy tại thời điểm cha cùng mẹ tôi cãi vã với nhau, ông ở đó; thời điểm mẹ tôi làm chuyện sai trái, cha tôi xảy ra tai nạn giao ông, ông vẫn ở đó; thời điểm cha tôi qua đời, tôi nằm trong bệnh viện, Tư Ích Niên cướp đoạt sản nghiệp nhà tôi, ông vẫn xuất hiện ở đó. Ông bảo ông không hề làm gì cả, nhưng bản thân ông giựt dây mẹ tôi phạm tội, còn tiếp nhận đồ trộm cắp của Tư Ích Niên, ông dám nói đó không phải là trá hình thúc đẩy chúng? Nếu như ông thật sự vô tội, tại sao không bứt ra khỏi sự tình trước khi nó trở nên mất kiểm soát? Tại sao trong mỗi trí nhớ thống khổ của tôi đều có bóng hình ông? Ông vẫn luôn hy vọng có thể hưởng lợi từ nó, cho nên vẫn luôn dính líu tới nó đi.”
Đây là lần đầu tiên Kha Lâm thừa nhận hai chữ ‘thống khổ’ này.
Y tỉnh lại trong bệnh viện, mất đi người cha, mất đi hai chân, mỗi người trước mặt đều đang tính kế, đều nói với y rằng y còn nhỏ, chân cũng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cung-nhan-vat-phan-dien-ket-hon-roi/1331447/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.