Ôn Trĩ Sơ mơ mơ màng màng mở mắt ra, bầu trời bên ngoài đã sáng đến chói mắt, cậu cảm nhận được một nguồn nhiệt dán sát thân mình, sững sờ ngẩng đầu liếc nhìn, lập tức đối mặt với ánh mắt của Tần Gia Thụ.
“Tỉnh?”
Chuyện xảy ra tối hôm qua còn rõ mồn một trước mắt, Ôn Trĩ Sơ chợt cảm thấy trước mặt tối đen, mặt nóng đến hốt hoảng, quay đầu sang chỗ khác không dám đối mặt với người ta: “Ừm”.
“Đói chưa?”
“Chưa… chưa”.
Bàn tay khớp xương rõ ràng của người ta lọt vào tầm mắt, nhớ tới hình ảnh tối hôm qua, cậu nhất thời không có cách nào nhìn thẳng vào nó nữa.
Chiếc giường đơn trong nhà không lớn, một mình Ôn Trĩ Sơ ngủ thì vừa đủ, Tần Gia Thụ cao lớn, khung xương to hơn hẳn cậu, không hề phù hợp với chiếc giường chỉ dành cho một người ngủ này.
Có lẽ là do sợ cậu rơi xuống đất, cả đêm qua hắn đều ôm Ôn Trĩ Sơ ngủ trên người mình.
Làn da hai người kề sát, cọ qua cọ lại lẫn nhau, nếu còn tiếp tục thế này, Ôn Trĩ Sơ cảm thấy trái tim mình sẽ nhảy thẳng ra ngoài mất, thế là cậu vội vàng muốn ngồi dậy tìm quần áo mặc vào.
Tần Gia Thụ không ngăn cản, chỉ hứng thú nghiêng đầu nhìn theo.
Ánh mắt từ chiếc gáy trắng nõn của người ta chạy theo dọc sống lưng, cuối cùng dừng tại phần thân thể tròn vành vạnh đang ngồi trên ga trải giường.
Quần áo của hai người họ hôm qua đều ở trong phòng tắm, nếu bây giờ muốn mặc quần áo, Ôn Trĩ Sơ bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cong-luoc/566574/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.