Tần Gia Thụ lấy điện thoại di động ra đánh tiếng với mọi người xong mới dẫn theo Quý Phong Trường đi tới.
Qua năm có người cùng đi chơi, không phải côi cút một mình là được, còn cụ thể đi đâu làm gì thì Quý Phong Trường không quan tâm.
Cậu ta huých bả vai Tần Gia Thụ: “Tao biết mày là người đáng tin mà, đúng là anh em tốt cả đời của tao~”
Nghe thấy đối phương lại kể đến tuyên ngôn dở hơi thời tiểu học, lông mày Tần Gia Thụ dựng đứng lên.
Quý Phong Trường nhìn hắn: “Vẻ mặt mày như thế là sao? Tao làm mày mất mặt hả?”
Tần Gia Thụ không lên tiếng.
Quý Phong Trường: “Sao mày không nói gì?”
Tần Gia Thụ mặt không đổi sắc, “Đừng nói quá rõ ràng như thế”.
Quý Phong Trường: ?
“Mày tự biết trong lòng là được.”
Quý Phong Trường: . . .
Thằng chó!!!
Ban đêm có trận tuyết nhỏ, Quý Phong Trường muốn ăn mặc đẹp trai nên không khoác áo dày, bây giờ bị lạnh nên hơi run rẩy, đột nhiên lại bật ra một câu.
“Mày không về nhà thật hả?”
Ánh mắt Tần Gia Thụ lãnh đạm: “Không về”.
Quý Phong Trường do dự một lát, “Vậy thằng oắt con kia phải làm sao?”
“Hôm nay họ sẽ về.”
Từ “họ” này chỉ ai, đương nhiên Quý Phong Trường biết rõ. Giọng điệu của Tần Gia Thụ không có chút cảm xúc nào, dường như đang kể chuyện không liên quan tới hắn, cũng không có gì quan trọng, tựa như những người đó mới là người một nhà với nhau, còn hắn chỉ là người đứng ngoài cuộc.
Đến địa điểm hẹn trước Quý Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cong-luoc/566573/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.