Thiên Miêu tinh linh nhất thời không biết nên nói sao.
[Hệ thống: Thiếu niên, mọi chuyện đều phải nghĩ tới kết quả tốt nhất].
Ôn Trĩ Sơ chân thành đáp lời: "Đây là kết quả tốt nhất tôi nghĩ được ra".
[Hệ thống: Lỡ đâu còn có kết quả khác thì sao?]
Ôn Trĩ Sơ hiểu rõ: "Ý cậu là cậu ấy chỉ bị trầy da thôi hả?"
Thiên Miêu tinh linh: . . .
[Hệ thống: Tôi muốn cậu tự tin hơn]
Ôn Trĩ Sơ xua tay cự tuyệt, "Nhưng không thể mù quáng."
[Hệ thống: Cậu thật thiếu dũng khí]
Ôn Trĩ Sơ: "Nhưng tôi có can đảm hiểu rõ chính mình."
". . ."
Trẻ con không thể dạy, Thiên Miêu tinh linh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mở miệng.
[Hệ thống: Thiếu niên, sao cậu lại không tin tưởng chính mình?!]
Ôn Trĩ Sơ kinh ngạc, "Chẳng lẽ tôi lại không muốn tin mình chắc?!"
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Ôn Trĩ Sơ khóc không ra nước mắt, "Cậu không nhìn thấy cánh tay của cậu ấy à, một đấm thôi, tôi sẽ tạm biệt thế giới xinh đẹp này".
Hai cánh tay của cậu có cộng lại cũng không thể nào bẻ nổi một cánh tay của người ta, Ôn Trĩ Sơ đối với Tần Gia Thụ mà nói chẳng khác gì một con cún làm bằng cải bắp, có muốn đánh trả cũng chẳng biết đánh trả ở đâu.
Tưởng tượng đến hình ảnh đó, Ôn Trĩ Sơ không khỏi đem chính mình vùi vào trong chăn.
Lúc này Thiên Miêu tinh linh vẫn còn đang truyền thụ nguyên tắc không được bỏ cuộc.
[Hệ thống: Chúng ta có thể lấy trứng chọi với đá]
Ôn Trĩ Sơ nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cong-luoc/566552/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.