Tần Gia Thụ cười nhìn đối phương, mi mày sắc bén tràn ngập cảnh cáo.
Cảm giác áp lực đối địch úp tới, ông cụ bị Tần Gia Thụ đỡ dậy lập tức bị dọa đến câm lặng, không nói ra lời.
Mặc dù cánh tay đang đỡ ông không dùng sức là mấy, nhưng lại gieo rắc cho ông một ảo giác rằng cánh tay mình sẽ lập tức bị bẻ gãy.
Tại sao lại không giống ông tưởng tượng thế này!!!
Ông biết diễn tiếp thế nào đây? Kịch bản đâu có viết đoạn này!
Lúc này Ôn Trĩ Sơ vẫn còn đang cúi đầu tìm đồng tiền của hoàng đế, nét mặt nghiêm túc như là đang chấp hành một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
Âm thanh máy móc trong đầu yết ớt cất lời.
[Hệ thống: Thiếu niên.]
Ôn Trĩ Sơ cúi đầu, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc, "Sao thế?"
[Hệ thống: Cậu đang tìm gì vậy?]
Ôn Trĩ Sơ: "Tiền tôi rơi rồi, tôi đang tìm nó."
Thiên Miêu tinh linh im lặng một lúc.
Ôn Trĩ Sơ nghi ngờ mở miệng hỏi, "Sao thế?"
[Hệ thống: Cậu có mang theo tiền sao?]
Hành động của Ôn Trĩ Sơ lập tức khựng lại, ". . ."
Hình như không có. . .
Tất cả tiền của cậu đều ở trong Wechat, trên người căn bản không có đồng tiền lẻ nào.
Ôn Trĩ Sơ lúng túng đứng dậy, ngại ngùng cười một tiếng, "Cậu quan sát cẩn thận thật đấy".
Thiên Miêu tinh linh: . . . Cậu vẫn còn mặt mũi nói tiếp sao.
[Hệ thống: Não cậu có thể rơi mất, nhưng tiền thì không rơi được đâu.]
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Cậu lịch sự quá nhỉ?
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cong-luoc/566551/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.