Nhìn thẳng vào mắt của chủ nhiệm giáo dục, Ôn Trĩ Sơ chất phác cất lời: "Dạ".
Thầy chủ nhiệm giáo dục thấy cậu thừa nhận mình bị chuột rút thật, vội tiến gần cậu thêm hai bước, quan tâm hỏi han: "Nặng lắm không?"
Sau đó nhìn về người đứng cách đó không xa: "Gia Thụ, tới giúp một tay nào".
!!!
Lông mày Ôn Trĩ Sơ giật nảy lên, vì sợ hãi quá mà nói năng cũng lộn xộn hẳn: "Quá... quá..."
Chủ nhiệm giáo dục vừa vẫy Tần Gia Thụ đến gần, vừa cười nói: "Quá cảm động?"
Ôn Trĩ Sơ nói lắp, nghẹn đến hai má đỏ bừng: "Quá... quá phiền phức".
Chủ nhiệm giáo dục: "Có gì mà phiền, bạn học cùng khối giúp đỡ lẫn nhau, em nói có đúng không, Gia Thụ?"
Tần Gia Thụ: "...Vâng".
Nói xong thầy chủ nhiệm giáo dục lại nhìn sang Ôn Trĩ Sơ: "Thế nào, không phải là tên nhóc nhà em đang không vui lòng đấy chứ?"
Ôn Trĩ Sơ lập tức lắc đầu điên cuồng.
Chủ nhiệm giáo dục: "Thầy không thể để bạn nữ đỡ em được, dẹp suy nghĩ này đi, học sinh dưới sự quản lý của tôi đừng mơ có thể yêu sớm!"
Ôn Trĩ Sơ: ...
Thật đúng là một nhà giáo nhân dân vĩ đại.
Ôn Trĩ Sơ nhất thời khóc không ra nước mắt, cậu và Tần Gia Thụ lúc này tựa như cô dâu chú rể trong cuộc hôn nhân thời xã hội phong kiến cũ, anh không tình tôi không nguyện, nhưng lại bị buộc trói lại bên nhau.
Lúc nãy Ôn Trĩ Sơ nghẹn lời hơn nửa ngày, lại thêm công sức ép buộc của thầy chủ nhiệm giáo dục, thế là mặt đỏ tía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cong-luoc/566519/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.