Đôi mắt Ôn Trĩ Sơ sáng ngời chăm chú nhìn sang bên này, trong mắt chứa đầy khát khao, tựa như tia laser chiếu tới.
[Hệ thống: Có phải cậu nhìn hơi trắng trợn quá rồi không, không sợ nhân vật chính chú ý tới mình hả?]
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu: "Không đâu, người nhìn hắn nhiều như vậy, tôi chỉ là một quần chúng nho nhỏ mà thôi".
[Hệ thống: Tôi không cho phép cậu nói về mình như thế].
Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên, không ngờ mình ở trong lòng Thiên Miêu tinh linh lại đặc biệt đến vậy.
[Hệ thống: Quần chúng nho nhỏ không xui xẻo như cậu.]
Ôn Trĩ Sơ: ...
Là tự cậu không biết mình biết ta.
Trận đấu kết thúc khi tiết học ra chơi được năm phút, các bạn học lần lượt rời khỏi sân bóng rổ, sân bóng đông nghịt nãy giờ nháy mắt đã vơi đi không ít.
Tần Gia Thụ đứng bên băng ghế dự bị, cầm khăn dự phòng của đội bóng rổ trường lau mồ hôi ướt đẫm trên cổ. Nước hắn mang đến đã sớm uống hết sạch, lúc này lại có một nhóm nữ sinh tụm năm tụm ba cầm chai nước đi tới.
"Bạn học Tần, cái này cho cậu".
Tần Gia Thụ nhìn những đôi bàn tay trước mặt, khóe miệng vẫn cong cong như trước giờ, dùng đôi ba lý do lịch sự, ai đến cũng từ chối.
Nhưng khóe mắt hắn vừa lướt qua, lại đột nhiên phát hiện một thứ kỳ quái trà trộn vào trong nhóm người.
Ôn Trĩ Sơ vốn đang khom lưng trốn giữa đám bạn học, thấy Tần Gia Thụ bị rất nhiều người vây quanh, cậu mới dám thẳng lưng đứng dậy.
Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cong-luoc/566518/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.