Vừa dứt lời, Mộc Tình mang theo đôi mắt đầy nước nhìn Ôn Trĩ Sơ, nghẹn ngào nói: "Thực ra tôi biết".
Ôn Trĩ Sơ giật mình: "Sao cậu biết?"
Mộc Tình: "Bởi vì tôi có mắt".
Thiên Miêu tinh linh: ...
Lịch sử luôn có sự trùng hợp một cách tuyệt vời.
[Hệ thống: Cái này được gọi là gì nhỉ?]
"Giẫm lại vết xe đổ..."
Nước mắt của Mộc Tình càng rơi dữ dội hơi, Ôn Trĩ Sơ bị dọa, vội vã xua tay: "Không phải... ý tôi không phải là vậy".
Cậu không biết nên làm sao, đành phải đem chuyện mất mặt của mình run giọng kể ra, hi vọng đối phương cảm thấy khá hơn.
Nhưng mà càng nói, trong lòng Ôn Trĩ Sơ càng sinh ra cảm giác mất mặt và thất bại.
Ôn Trĩ Sơ hoảng sợ: "Hóa ra tôi có nhiều chuyện mất mặt như vậy sao?"
[Lúc nào cậu cũng có chuyện mất mặt mà, chỉ là cậu không chú ý thôi, đây cũng là chuyện không cách nào tránh nổi]
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Sau tất cả, thói quen đã trở thành thứ khó bỏ].
"..."
Ôn Trĩ Sơ dường như bị vận mệnh bóp nghẹt cổ họng, trong lúc nhất thời cả hai người họ cùng đứng im tại chỗ, có thể tạm coi là hiện trường phá phòng quy mô lớn.
(*) Phá phòng: 破防: viết tắt của phá vỡ hàng phòng ngự. Nguyên văn chỉ việc xuyên phá hàng phòng ngự của đối phương, làm mất đi khả năng phòng thủ. Ngoài ra còn được sử dụng để chỉ tác động cảm xúc của một sự việc nào đó, làm cho người xem/người gặp phải bị xúc động, tuyến phòng thủ tâm lý bị phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cong-luoc/566516/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.