"Đồng nhôm dép rách sắt vụn~~ bán đi~~"
Ánh mắt của toàn bộ hội trường đều tụ tập về một chỗ, nhất thời tất cả đều cười vang.
"Mẹ ơi, quả trứng kho đằng sau kia đang làm cái quái gì vậy?".
"Ha ha ha ha ha, cái loa kia vui ghê ha".
"Màn cổ vũ này độc đáo dữ."
Ôn Trĩ Sơ trợn to hai mắt, cả người như rơi xuống vực sâu không đáy, vội vàng cầm chiếc loa lớn trên đỉnh đầu xuống, luống cuống tay chân tìm công tắc.
"Hỏng không dùng nữa thành hàng bán đi~ Tần Gia Thụ, cậu là giỏi nhất!"
Ôn Trĩ Sơ: !
Càng căng thẳng tay lại càng run rẩy, cuối cùng Ôn Trĩ Sơ phải ôm lấy loa chạy thẳng ra ngoài, mới kết thúc sự cố nhầm lẫn đáng xấu hổ này.
Nhưng sự xuất hiện của Ôn Trĩ Sơ cũng đã làm bầu không khí tại hiện trường trở nên sôi động hơn hẳn.
Sau khi chạy ra ngoài, Ôn Trĩ Sơ tìm một góc trốn đi, lúc này mới lôi cái loa trong ngực mình ra tắt, sau đó cậu ngây ngốc đứng tại chỗ, mãi không chịu nhúc nhích.
Thiên Miêu tinh linh quan sát cậu vài phút.
[Hệ thống: Hi~]
Ôn Trĩ Sơ ngây ra như phỗng.
Đối phương không nhúc nhích,nhìn như kẻ mất hồn.
[Hệ thống: Ôn Trĩ Sơ~]
Đối phương vẫn giống y như một bức tượng băng đứng trong gió lạnh tháng chạp.
[Hệ thống: Hello~ nhìn tôi này~ Cậu đang~nghĩ gì thế~]
Ôn Trĩ Sơ: ...
[Hệ thống: Thực ra cũng không có gì đâu, ai mà chẳng có lúc mất mặt chứ]
Ôn Trĩ Sơ cảm động, không ngờ hệ thống thế mà lại an ủi cậu, khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cong-luoc/566515/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.