Thấy Tạ Hoằng Văn đồng ý cho mình đi theo, trong lòng Hứa Nhan Du vô cùng vui vẻ.
Cô loạng choạng đứng dậy, ôm theo vết thương mà đi theo Tạ Hoằng Văn. Các vệ sĩ ở bên cạnh thì kinh ngạc không thôi, không tin nổi Tạ Hoằng Văn lại đồng ý cho Hứa Nhan Du đi cùng.
Trong lúc đó, Đàm Vũ Trạch đang bị mấy người vệ sĩ khác trói lại rồi kéo đi. Anh ta liền căm phẫn mà nhìn về phía Tạ Hoằng Văn, nhưng ánh mắt lại vô tình liếc thấy khuôn mặt của Hứa Nhan Du.
Thế là anh ta liền kinh ngạc, miệng lẩm bẩm: “Tô… Tô Thấm Di?”
Nhưng Hứa Nhan Du bây giờ đang đau điếng vì vết thương nên nào có để ý đến Đàm Vũ Trạch. Cô lẽo đẽo đi theo phía sau Tạ Hoằng Văn, nhưng anh đi rất nhanh nên cô bèn gọi: “Chờ em với.” Cô đang đau, thật sự không đi nhanh được.
Nhưng anh không quan tâm, bước chân cũng không chậm lại. Đến lúc anh mở cửa rồi lên xe, Hứa Nhan Du vẫn còn chậm chạp bước đi, lại còn không cẩn thận mà suýt nữa vấp ngã.
Đến lúc cô lên xe rồi, Tạ Hoằng Văn lại lấy một chiếc khăn lớn rồi vứt vào người cô, sau đó bảo: “Quấn khăn vào vết thương, đừng để máu dây ra xe tôi.”
Hứa Nhan Du nghe được lời này thì mím chặt môi, ánh mắt nhìn anh trông vừa tủi thân, lại vừa tức giận.
Nhưng cô cũng không nói gì mà quấn khăn lên, bịt miệng vết thương lại. Môi cô lúc này đã tái nhợt, trông không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-chi-yeu-minh-toi/2986920/chuong-70.html