Phòng đọc sách trên tầng ba rất rộng, còn có cửa kính lớn để nhìn ra bên ngoài ngắm nhìn khung cảnh.
Ở chính giữa căn phòng là bàn đọc sách, xung quanh bàn chỉ có hai chiếc ghế. Tạ Hoằng Văn lấy một cuốn tiểu thuyết viết bằng tiếng Đức rồi ngồi xuống một chiếc ghế, sau đó yên lặng mà đọc sách.
Hứa Nhan Du thì nhẹ nhàng dạo quanh phòng đọc sách. Dạo một hồi thì tìm được một cuốn sách viết bằng tiếng Anh, cô liền cầm sách ra chỗ bàn đọc, sau đó kéo ghế, ngồi xuống ngay bên cạnh Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn đang bận đọc sách nên dù khó chịu thì vẫn mặc kệ Hứa Nhan Du ngồi cạnh mình. Hứa Nhan Du lúc này lại chú ý đến cuốn tiểu thuyết tiếng Đức mà anh đang đọc.
Trước kia ở cùng Tạ Hoằng Văn tại ký túc xá, cô đã từng thấy anh đọc cuốn tiểu thuyết này rồi. Thế là bây giờ cô bèn hỏi: “Anh rất thích cuốn tiểu thuyết này nhỉ?”
Theo như hệ thống nói thì bây giờ Tạ Hoằng Văn đã hai mươi tư tuổi, vậy là từ khi anh tốt nghiệp cấp ba đến giờ đã năm năm trôi qua rồi.
Mà lúc này, Tạ Hoằng Văn nghe thấy Hứa Nhan Du hỏi như vậy thì liền quay lại nhìn cô. “Cô hỏi vậy là có ý gì?”
“Không có gì.” Hứa Nhan Du mỉm cười rồi đáp, “Chỉ là hồi cấp ba từng thấy anh đọc cuốn tiểu thuyết này rồi, bây giờ thấy anh vẫn đọc nên hỏi thôi.”
Nghe vậy, Tạ Hoằng Văn nghi ngờ mà nhìn cô, hỏi: “Cô nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-chi-yeu-minh-toi/2986918/chuong-71.html