Văn phòng lặng ngắt như tờ, các lãnh đạo cũng chẳng biết phải làm thế nào để phản bác logic không lỗ hổng của Đỗ Yến.
Huyệt thái dương của thầy chủ nhiệm giật giật, suy nghĩ chốc lát mới quát ầm lên.
“Đúng là suy đồi đạo đức, như vậy mà cũng dám nói!”
Đỗ Yến đáp: “Nếu yêu sớm là suy đồi đạo đức thì trong trường không chỉ có mỗi mình em đâu, nhiều lắm thầy ạ. Em phạm lỗi lần đầu, những người khác còn chẳng biết đã mắc bao nhiêu lần rồi cơ.”
Cậu nhìn sang, nở nụ cười mỉa mai: “Ví dụ như cái đứa đứng sau vụ việc lần này, La Nhược Tình chẳng hạn.”
Cô Lâm có chút khẩn trương, chuẩn bị khuyên Đỗ Yến đừng tranh cãi nữa rồi lại bị ánh mắt kiên định của cậu ngăn cản.
Đỗ Yến nhìn vẻ mặt khó coi của ban lãnh đạo nhà trường, chẳng muốn tiếp tục dây dưa với bọn họ nữa. Dù sao hiện tại cậu cũng đã có cái đùi vàng để ôm, không còn là học sinh nghèo rớt mồng tơi bình thường nữa.
Chỉ là một ngôi trường không tệ lắm mà thôi, Đỗ Yến hoàn toàn nhập vai, nghĩ nếu mình muốn tới học viện liên hợp cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, cần gì phải vì một ngôi trường ở Trung quốc mà dây dưa lằng nhằng mãi.
“Trước khi gọi em tới đây, các thầy đã định sẵn tội cho em rồi, bây giờ làm theo trình tự thôi đúng không?” Giọng điệu tràn đầy mỉa mai của Đỗ Yến khiến hiệu trưởng luôn im lặng ngồi đằng sau cũng phải nhíu mày.
Ông ta nói: “Đỗ Yến, thầy vốn không tin tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-bien-thanh-bach-nguyet-quang/1355978/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.