Lúc Đỗ Yến tỉnh lại lập tức cảm thấy vô cùng đau đầu. Cậu nằm trên giường, nhìn trần nhà xa lạ trước mắt, nhất thời không thể nhận ra rốt cuộc mình đang ở đâu.
Cậu mở to mắt sững sờ, đột nhiên nghe bên cạnh vang lên tiếng: “Sao rồi? Vẫn còn khó chịu hả em?”
Đỗ Yến quay đầu sang, phát hiện Chương Cảnh đang ngồi đó lo lắng nhìn mình. Cậu thấy Chương Cảnh mặc quần áo rất chỉnh tề bèn nhổm dậy chuẩn bị rời giường.
“Ái ui —— “
Đỗ Yến quả thực không thể nhịn nổi mà hét thảm một tiếng. Từ phần eo trở xuống như vừa bị nghiền nát, chỉ cần hơi nhúc nhích là cảm giác đau đớn sẽ lập tức ập đến.
Chương Cảnh bối rối, tay chân luống cuống: “Em, em đừng động. Đều là lỗi của anh, hôm qua anh đã giúp em bôi thuốc rồi, bây giờ em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi đã, có muốn ăn chút gì không?”
Đỗ Yến hít sâu một hơi, miễn cưỡng nằm xuống. Cậu hoang mang hỏi: “Bôi thuốc? Bôi ở đâu?”
Khuôn mặt Chương Cảnh đỏ bừng.
“Đây là lần đầu nên anh chưa có kinh nghiệm, làm em bị thương. Nửa đêm chạy đi mua Mã Ứng Long…”
“Mã Ứng Long? Anh lấy thuốc trị trĩ bôi cho em làm gì!” Đỗ Yến giận tím mặt, thậm chí còn quên mất thân thể mình không khỏe, trực tiếp ngồi dậy.
Chương Cảnh vừa cuống quít đỡ, nhét gối ra đằng sau lưng để cậu dựa vừa giải thích: “Mã Ứng Long có hiệu quả giảm nhiệt tốt. Tối hôm qua anh thấy chỗ đó của em sưng hết cả lên…”
Cuộc đối thoại này khiến Đỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-bien-thanh-bach-nguyet-quang/1355917/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.