Chương Cảnh bước tới, phát hiện Đỗ Yến đang ngả ra ghế sofa ngủ. Hắn cau mày hỏi người bên cạnh: “Chuyện gì thế này?”
“Hả?” Bạn học nọ đang chơi boardgame, không để ý cho lắm, thuận miệng đáp, “Tửu lượng của Đỗ Yến không tốt, chắc là tác dụng chậm đó, từ lúc các cậu rời đi cậu ấy đã chóng mặt ngồi ngẩn ra rồi.”
Chương Cảnh biết Đỗ Yến chỉ uống say mới yên tâm hơn. Đúng lúc Thời An cũng xuất hiện, hỏi: “Làm sao vậy?”
Chương Cảnh trả lời: “Đỗ Yến say nên tôi định tìm chỗ nào đó gần đây cho cậu ấy ở. Cứ như thế này mà trở về thì ông bà Đỗ sẽ rất lo.”
Thời An đương nhiên sẽ không để Chương Cảnh đưa Đỗ Yến đi một mình, y tiến tới giúp hắn dìu cậu dậy: “Tôi đi cùng cậu, thêm một người chăm sóc cũng dễ hơn.”
Chương Cảnh nhìn Thời An, biết trong đầu đối phương đang nghĩ gì song không phản đối mà chỉ gật đầu.
Những người khác đã chú ý tới chỗ bọn họ, hỏi: “Có chuyện gì đấy?”
Chương Cảnh đáp: “Đỗ Yến say rồi, bọn tôi đưa cậu ấy về nghỉ.”
Chẳng ai có ý kiến gì thế nhưng Giản Tư Tư vẫn luôn dõi theo Chương Cảnh lại không cam lòng. Cô ta trực tiếp đi tới: “Vậy cậu có trở lại nữa không?”
Chương Cảnh lắc đầu: “Để người uống say một mình rất nguy hiểm, tôi phải chăm sóc Đỗ Yến.”
Thời An chen ngang: “Không cần, tớ có thể lo cho cậu ấy mà.”
Giản Tư Tư cảm kích nhìn Thời An, thấy y thực sự quá tri kỷ.
Ban đầu lúc Thời An biết cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-bien-thanh-bach-nguyet-quang/1355916/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.