Căn phòng mở toang cửa sổ, rèm nhung màu đỏ thật dày không hề lay động khi gió thổi, bốn góc tường và bàn gỗ bày đầy tượng thạch cao lớn nhỏ, sàn nhà lót thảm nhung trắng ngà, tất cả mang hơi hướng nghệ thuật nhưng không kém phần quái dị.
Trên giường lót lông hạc có một thiếu niên đang ngủ say, gương mặt quá mức diễm lệ cho thấy thân phận có chút mơ hồ, đôi mắt đào hoa khép chặt, lát sau đôi mắt ấy thanh triệt mở ra.
Ninh An ngáp một cái, ngón chân xinh xắn chạm vào thảm lông dưới sàn, cậu ngồi ngay ngắn trên giường, ánh mắt có tiêu cự nhìn về rèm nhung màu đỏ.
[Xác nhận truyền tống thành công, tiếp nhận ý thức, mã hoá dữ liệu]
Ninh An lần thứ hai nghe được âm thanh máy móc sau vụ tai nạn.
"Làm sao vậy?" Ninh An nói.
[Không có gì, đang quét tìm ý thức phân hoá]
"Tìm được chưa?" Ninh An lại hỏi.
Hệ thống vui vẻ đáp: "Được rồi, trước cửa"
Đứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Âm thanh hai nặng một nhẹ rất có quy luật, Ninh An vội vàng xuống giường, chỉnh lại cổ áo sơ mi liền mở cửa.
Hành lang đen thui, ánh đèn găm trên tường màu xanh đậm chiếu xuống không gian chật hẹp, Ninh An không thấy người đâu, cậu ngó ngang chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo cùng khoảng không trống trải đến rợn người.
"Này" tiếng nói lạnh nhạt đột ngột vang lên, Ninh An bị doạ không nhẹ, thậm chí ở gần như thế cậu hoàn toàn không cảm nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-cong-luoc-deu-khong-binh-thuong/2563173/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.