Điều hòa trên xe tắt ngúm, nhiệt độ lạnh lẽo truyền từ bên ngoài vào càng lạnh hơn bao giờ hết. Riêng cõi lòng Chu Lệ nóng ra, hoá ra Ninh An có nhiều người để tâm đến thế, để tâm đến nỗi muốn chà đạp cậu, làm ra những việc vô sỉ không thể nào chấp nhận được.
Chu Lệ cười chua chát, điều này có phải vô tình vả mặt hắn không? Không riêng Tống Vụ, những người mà Ninh An chỉ mới gặp gỡ một lần, bọn họ cũng giống như hắn, khát khao đôi mắt cao ngạo kia chỉ nhìn về mình?
Hắn biết, bản thân hèn mọn, hèn mọn và nhỏ bé như một con kiến.
Người kia cuộn tròn trên người hắn, hai tay tham lam chui vào trong áo hắn tìm kiếm sự ấm áp, Chu Lệ bình thản lái xe, thỉnh thoảng Ninh An sẽ cọ mặt lên cổ hắn vài cái rồi lầm bầm ngủ tiếp.
Chu Lệ lái xe một vòng thành phố, hắn đỗ xe gần bờ sông, cửa chắn gió hạ xuống, Chu Lệ có thể thấy đèn đuốc lung linh từ bên kia thành phố, sự ồn ào hoàn toàn tách biệt chỉ có mặt sông màu xanh nhấp nhô lên xuống.
Ninh An ghì chặt hắn, Chu Lệ cúi đầu nhìn người trong ngực.
"Lạnh à?" Chu Lệ hỏi.
Ninh An mở to đôi mắt, cặp mắt đỏ hoe như cắn nuốt chút tự chủ cuối cùng của Chu Lệ. Như thế nào nhỉ? Cặp mắt ấy hoàn hảo đến nỗi khơi dậy tội ác trong con người hắn.
Chu Lệ cười khẽ bàn tay nắm lấy cằm Ninh An kéo lên, hắn tham lam hôn xuống, tước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-cong-luoc-deu-khong-binh-thuong/2563158/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.