Đêm đó Nam ngủ không yên, cậu nằm mơ. Trong mơ cậu thấy mình đang trong bệnh viện tâm thần, xung quanh cậu là những bệnh nhân khác đang nhìn cậu chằm chằm. Họ cứ nhìn cậu như hàng nghìn con mắt đang nhìn cậu và nói với cậu rằng cuối cùng cậu cũng đến, cuối cùng cậu vẫn sẽ chết. Cậu nhìn thấy Hoàng Lân đâng đứng bên ngoài nhìn vào, cậu nắm tay một người đàn ông, một người đàn ông rất quen thuộc với cậu. Nam nhìn Hoàng Lân, cậu ta đâng cười, như cười nhạo cậu ngu ngốc. Cậu lại nhìn vào những bệnh nhân kia. Có người cười có người khóc. Họ cứ như vậy, cười xong lại khóc, khóc xong lại cười. Tất cả những hình ảnh đó bủa vây lấy cậu. Muốn thoát ra nhưng cậu không thể. 
Một tiếng xoang xoảng như đồ vật rơi khiến cậu bật dậy thoát khỏi cơn ác mộng. Cậu nhìn xung quanh, vẫn là phòng cậu, vẫn chiếc giường thân yêu của cậu. Ngồi im một lúc hơi thở dần ổn định lại cậu mới nhớ ra tiếng xoang xoảng. Mở cửa bước ra ngoài, nhìn hành lang tối om cậu thấy hơi sợ. Cố gắng cổ vũ bản thân cậu đi xuống nhà. Xuống đến phòng bếp cậu thấy một bóng đen đang cúi xuống ngay cạnh bàn bếp. Chẳng lẽ là trộm? Nam lo sợ bật đèn bếp lên đồng thời cũng nhìn rõ bóng người trong bếp. 
Anh Thành! Anh làm sao vây? 
Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Thành cậu vội vàng đến đỡ anh dậy. Thành nhắm nghiền mắt, hai mi nhíu lại, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.Tay anh đang ôm chặt lấy bụng. Nam 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-yeu-toi-roi/2584329/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.