Ăn uống xong Úc Lễ cũng không dẫn Ninh Diệu đi tìm nơi có khả năng xuất hiện Thần tích mà dẫn hắn đi tìm quán trọ. Úc Lễ đặt hai gian phòng tốt nhất, phòng của Ninh Diệu ở ngay sát vách phòng y.
"Đừng tự ý mở cửa cho người lạ." Úc Lễ nói: "Cho dù là ai gõ cửa cũng không cần bận tâm."
Ninh Diệu không hiểu nổi mà nhìn chằm chằm Úc Lễ. Y nói với hắn chuyện này làm gì? Chuyện này từ hồi năm tuổi hắn đã được dạy rất nhiều lần rồi, trông hắn giống thằng ngu lắm chắc?
Ninh Diệu nghĩ một chốc, hỏi lại: "Nếu là huynh sang gõ cửa thì như thế nào? Ta cũng không ra mở cửa hả."
Úc Lễ điềm nhiên: "Là ta thì tất nhiên sẽ không gõ cửa."
Đã nói đến thế thì Ninh Diệu cũng không còn gì để nói nữa. Sau một hồi bốn mắt trừng nhau với Úc Lễ, Ninh Diệu xoay gót trở về phòng nghỉ ngơi. Nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy cảnh rất đông các tu sĩ đang vội vội vàng vàng, vẻ mặt ai cũng căng như dây đàn. So với họ thì người chỉ đứng ngoài xem như Ninh Diệu trông vô cùng nhàn nhã.
Quả thật là nhàn. Ninh Diệu cảm tưởng như mình là người khách tới đây du lịch chứ không phải tới tranh đoạt Thần tích với đám người này. Thôi thì trước tiên cứ chơi đi đã, dù sao bây giờ cũng chưa biết lần tới Thần tích sẽ xuất hiện ở chỗ nào. Chờ Thần tích hiện thế lần nữa hắn với Úc Lễ sẽ cùng đuổi đến sau. Ninh Diệu cứ chắc mẩm là thế nhưng rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-truyen-nguoc-khong-cho-ta-khoc/438813/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.