Note: Chưa tiến hành soát lỗi. Thấy sạn có thể bình luận nhắc nhở tui để tui sửa luôn (nếu ít). Cảm ơn bạn đọc! 
______________ 
Ninh Diệu cười mấy tiếng ha ha ha mới phát hiện vẻ mặt của Úc Lễ khang khác mọi khi. 
Úc Lễ bình thường đều không để mắt tới bất cứ thứ gì, y nhìn mọi việc mọi thứ với một thái độ dửng dưng lại độc địa. Y cứ cao cao tại thượng, rét lạnh như trời đông khiến xung quanh đều kết băng. Nhìn từ bên ngoài rất khó nhận ra tình cảm của Úc Lễ đối với thế gian này. 
Nhưng lúc này gương mặt Úc Lễ có phần thả lỏng khi nhìn nó. Tuy rằng đuôi mày vẫn vương chút lạnh lẽo song lại như được gió xuân thổi qua, bừng lên sức sống. 
Ninh Diệu hơi nghiêng đầu: "Sao thế anh? Anh mơ thấy chuyện gì vui lắm hả?" 
Úc Lễ xoè tay ra, chú chim nhỏ kia bèn nhảy lên lòng bàn tay y. Cục lông mềm mại vừa nhỏ vừa ấm. 
"Đúng thật là có chuyện vui." Úc Lễ thu tay về, thủ tới trước người: "Mà không phải là mơ." 
Không phải mơ mà là hiện thực còn quý giá hơn cả mơ. 
Ninh Diệu nhảy khỏi tay Úc Lễ, đáp xuống ngực y. Mà nó đáp không được vững, ngã chổng cả mông lên. 
Nó cũng lười đứng dậy, tiện thể nằm xuống luôn, ném thẳng hai lọ thuốc lên trên giường. 
"Chuyện gì thế? Nói em nghe em vui chung với nào." Ninh Diệu hỏi. 
Úc Lễ cười không nói, mãi sau cũng chỉ đáp rằng: "Là thấy ngươi thông minh quá, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-truyen-nguoc-khong-cho-ta-khoc/1912509/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.