Câu hỏi đó Thẩm Dịch không nhận được đáp án, mà cậu cũng chẳng muốn đáp án, cậu chỉ đang đáp lại Phó Dư Hạc mà thôi, nhìn vẻ mặt cứng đờ của Phó Dư Hạc cũng rất thú vị.
Thẩm Dịch mở cửa ra, Phó Trừng trước mặt đã giơ tay lên dường như muốn gõ cửa, cậu nhìn thấy Thẩm Dịch bước ra từ phòng anh trai thì hơi sửng sốt.
"Sao cậu lại vào phòng anh trai tôi? Tôi còn tưởng cậu chưa đợi tôi tắm xong đã đi rồi chứ." Phó Trừng nói.
Thẩm Dịch đáp: "Cậu quên lấy quần áo cho tôi, tôi chỉ mượn anh cậu một bộ đồ thôi."
Bấy giờ Phó Trừng mới để ý đến áo thun đen cậu mặc là của anh trai mình.
Cậu chớp mắt rồi "À" một tiếng, anh trai cậu không thích người khác chạm vào đồ của anh, chứ đừng nói chi đến quần áo, quan hệ giữa anh trai cậu và Thẩm Dịch tốt thế cơ à?
Nhưng mà vậy cũng tốt, lúc trước cậu còn lo lắng bởi vì chuyện đánh nhau của cậu mà khiến anh trai cậu không thích Thẩm Dịch, Phó Trừng cảm thấy Thẩm Dịch là người tốt, dĩ nhiên cậu không mong anh trai mình sẽ chán ghét Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch liếc nhìn sắc trời bên ngoài: "Cũng muộn lắm rồi, tôi về trước đây, lát nữa còn phải viết bài kiểm tra nữa."
"Nếu không thì đêm nay cậu ngủ lại đây đi, ngày mai chúng ta đi học chung..." Phó Trừng vẫn chưa nói xong đã bị một giọng nói cắt ngang.
"Không được."
Cánh cửa sau lưng Thẩm Dịch mở ra, Phó Dư Hạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-chi-muon-yeu-duong/2775899/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.