Chẳng hiểu sao Phó Trừng lại cảm thấy hơi khẩn trương.
Sống lưng cậu căng cứng, bên cạnh là Thẩm Dịch, mà anh trai đứng trước mặt đang nhìn chằm chằm, radar của động vật nhỏ ăn cỏ đã nhận được nguy hiểm, nó đang nhắc nhở cậu, bấy giờ bầu không khí quả thực rất bất ổn.
Cậu hệt như bé thỏ trắng đang đứng giữa hang hổ, đôi bên đều tấn công, bé thỏ trắng chẳng dám nhúc nhích, cậu ho khan hỏi: "Nhưng tôi, chắc không đi được rồi... Nhỉ?"
Phó Dư Hạc nhìn chằm chằm vào gương mặt cười tủm tỉm của Thẩm Dịch.
"Đi vào." Câu này là nói với Phó Trừng.
Thẩm Dịch thả tay ra, tiếc nuối nói: "Được rồi, vậy tôi đi trước đây, hẹn gặp lại nhé anh Phó."
Phó Dư Hạc lại cười giễu cợt, nụ cười khiến Phó Trừng run sợ.
Thẩm Dịch chỉ lưu lại bóng lưng đẹp trai của cậu, cậu không đến siêu thị mini của trường, trái lại bước đến sân bóng rổ chơi, lát sau Phó Trừng cũng tìm tới.
"Bắt đầu họp phụ huynh rồi à?" Thẩm Dịch đập bóng rổ, cậu giơ tay ném bóng, ghi được một cú ném ba điểm.
Phó Trừng đáp "Ừ", hôm nay anh trai cậu tranh thủ thời gian đến họp, vừa rồi cậu cũng chợt phác giác gia đình Thẩm Dịch chẳng có ai đến họp phụ huynh, bấy giờ cậu cũng không nhắc đến chuyện vì sao bố mẹ của Thẩm Dịch không đến mà chỉ chơi bóng với cậu.
Thẩm Dịch hiểu ra, cừu con sợ cậu đau lòng buồn bực đây mà, cậu vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-chi-muon-yeu-duong/2775898/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.