Chương trước
Chương sau
1.

Lễ kỷ niệm tám năm thành lập công ty.

Những người trong bữa tiệc, không phải cổ đông cũng là nhân viên, hoặc là đối tác làm ăn.

Sau nhiều năm làm việc chăm chỉ trên thương trường, bất chấp vướng mắc lợi ích, tôi gần như không có bạn bè.

Tôi dốc hết tâm huyết vì công ty, chịu đựng những khó khăn vượt tầm tưởng tượng mới có được thành tựu hôm nay.

Tối nay là một ngày rất quan trọng đối với tôi.

Mọi người nâng ly chúc mừng, nhưng Phó Tĩnh Châu lại dẫn theo hai vị khách không mời mà đến.

Tạ Lộ Dao và anh trai của cô ta - Tạ Trình.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy Tạ Trình, những ký ức xấu hổ sau bao nhiêu năm lại ùa về.

Một đám con trai đã vu oan tôi trộm đồ, bao vây tôi ở phía sau trại trẻ mồ côi, tay đấm chân đá, Tạ Trình thờ ơ lạnh nhạt không nhiễm chút bụi trần, nhìn tôi thối rữa trong vũng bùn.

Hôm đó tuyết đầu mùa, trời rất lạnh, lạnh đến nỗi đầu ngón tay tôi tê dại.

Những bông tuyết rơi xuống mặt tôi rồi tan chảy, lấy đi hơi ấm còn sót lại trên cơ thể tôi.

Sau khi tìm người đánh tôi xong, Tạ Trình còn cảm thấy chưa đủ, bèn kéo một sợi dây gai dày trói tôi vào thân cây chết, chính nó đã làm tôi để lại hậu chứng sau này.

Ngày đó gió lạnh thấu xương, mọi thứ đều run rẩy.

Rất nhiều lời nhục nhã đã mờ dần theo thời gian, nhưng tôi vẫn nhớ một câu trong số đó suốt mười năm:

"Tao nghe nói mày vì trộm đồ mới bị cha mẹ ném tới cô nhi viện? Xứng đáng, mày xứng đáng không được yêu!"

Giọng điệu của anh ta nhẹ nhàng chậm rãi, nụ cười vô tư, giống như một ác ma dữ tợn lại tao nhã trong sâu thẳm địa ngục, kí ức tuổi thơ không tốt đẹp vội vã lướt qua đầu tôi, sau đó chỉ để lại một cái bóng.

Tạ Lộ Dao kéo cánh tay Phó Tĩnh Châu đi tới, dáng vẻ trắng trẻo dịu dàng, tựa hoa tơ hồng trong nhà kính, chưa từng bị hiện thực tàn phá mài giũa.

Những người như tôi, những người đã bò dưới đáy xã hội nhiều năm, tự nhiên không thể so sánh với cô ta, tôi không có đôi bàn tay trắng nõn và tinh tế, lang thang trên những phím đàn đen trắng kia.

Thời tiết đang trở nên lạnh hơn, chứng nứt da trên tay phải lại tái phát, mỗi đêm trước khi ngủ nó đều ngứa dữ dội.

Đúng lúc này, nhìn mặt mày hiền lành của Phó Tĩnh Châu, cậu ta cúi đầu dỗ dành Tạ Lộ Dao, vết nứt da trên ngón áp út đột nhiên ngứa ngáy dữ dội, đến mức ngay cả lòng tôi cũng bắt đầu cáu kỉnh.

Còn Tạ Trình, mặc một bộ âu phục cao cấp màu xám nhạt, mái tóc đen 3/4 được chải chuốt tỉ mỉ, cặp kính gọng vàng được đặt trên sống mũi, đôi mắt sâu thẳm, nét mặt mềm mại, khiêm tốn và dịu dàng, quân tử khiêm tốn, dịu dàng như ngọc, thật sự là đạo đức giả.

Đôi mắt sâu thẳm dưới thấu kính chứng kiến sự bối rối và chật chội của tôi.

Cho nên tôi ghét Tạ Lộ Dao, không chỉ vì Phó Tĩnh Châu trắng trợn thiên vị cô ta.

Mà càng là vì mỗi lần tôi nhìn thấy Tạ Lộ Dao, nó sẽ gợi lên những ký ức không thể chịu đựng được mà Tạ Trình đã mang lại cho tôi.

Trên thực tế, cho dù tôi không thể bằng Tạ trình- kẻ kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, nhưng nếu anh ta thật sự muốn đụng đến tôi thì nhất định cũng phải mất một lớp da, chỉ là tôi sợ, tôi sợ những ký ức đáng sợ kia sẽ bị lật lại.

Có lần Phó Tĩnh Châu đau lòng vì những gì tôi đã trải qua, cậu ta cũng thề sẽ cho Tạ Trình nhận hình phạt xứng đáng, nhưng sau khi Tạ Lộ Dao xuất hiện, mọi thứ trở nên không rõ.

Vì vậy, tôi không thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu những vết thương trong quá khứ bị lộ ra lần nữa!

Tôi xem thời gian, hơn nửa giờ đã trôi qua kể từ thời gian hẹn.

"Sao cậu lại đến muộn như vậy?"

Tư thế của Phó Tĩnh Châu có chút thờ ơ bước đi chậm rãi, giữa lông mày có chút không kiên nhẫn.

Tạ Lộ Dao nhân cơ hội tỏ ra ân cần với tôi:"Chị, anh Tĩnh Châu vừa rồi đi thử váy với em, chị đừng trách anh ấy!"

Tôi liếc nhìn cô ta, không trả lời.

Tạ Lộ Dao đã sớm quen với thái độ thờ ơ của tôi, cũng không tức giận, mà chỉ mỉm cười ngoan ngoãn để giải tỏa sự bối rối, sau đó ngoan ngoãn lui về bên cạnh Phó Tĩnh Châu.

Nhìn thấy tình hình, Phó Tĩnh Châu vô cùng bất mãn: "Tống Bạch, chị lịch sự với Dao Dao một chút thì chec hả!"

Ánh mắt cậu ta tràn đầy hung dữ, khiến tôi hoàn toàn choáng váng.

Từ khi Tạ Lộ Dao xuất hiện, không phải tôi chưa từng cãi nhau với cậu ta.

Lần đầu tiên cãi nhau, đó là vì tôi xem điện thoại của cậu ta.

Trước đó, chúng tôi biết rõ mật khẩu điện thoại di động của nhau, tất cả bí mật gần như hoàn toàn tiết lộ cho đối phương.

Cậu ta nói cậu ta thích chia sẻ như vậy, như thể mỗi giây trong cuộc sống đều có liên quan tới đối phương.

Cho đến đêm đó lúc tôi vừa từ bệnh viện trở về, chân sau Phó Tĩnh Châu đã vào nhà.

Người vốn tỉ mỉ lại không để ý đến khuôn mặt tái nhợt của tôi.

Tôi hỏi cậu ta, tại sao lại bỏ lỡ cuộc hẹn tối nay?

Cậu ta chê tôi quản quá nhiều, nói rằng ngay cả thời gian thở cậu ta cũng không có, rồi đi tắm.

Sau đó, tôi mở khóa điện thoại của cậu ta để tìm điện thoại của đối tác, rồi nhìn thấy tin nhắn Tạ Lộ Dao.

"Anh Tĩnh Châu, cảm ơn tối nay anh đã đón sinh nhật với em, em rất thích món quà này."

Ngay lúc đó, tôi đột nhiên có cảm giác nghẹt thở như bị ai đó đã dội nước lạnh lên đầu.

Tôi đóng băng tại chỗ, dạ dày khuấy động vì đau.

Hóa ra Phó Tĩnh Châu lỡ hẹn với tôi vì để đi đón sinh nhật với Tạ Lộ Dao.

Đêm đó ban đầu tôi đang nghỉ ngơi ở nhà, chính là trợ lý của Phó Tĩnh Châu nói cậu ta lỡ hẹn với khách hàng, để ổn định khách hàng, tôi mỉm cười chạy tới bị chuốc rượu tới mức nhập viện mới giành được hợp đồng.

Để không làm Phó Tĩnh Châu lo lắng, thậm chí tôi còn không liên lạc với ai, tự mình từ bệnh viện trở về để lấy thứ cần thiết để nhập viện.

Nhưng cậu ta không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

"Phó Tĩnh Châu, cậu có biết tối nay cách làm của cậu có ý nghĩa gì không? Nếu chỉ đơn giản là hẹn hôm khác, rất có thể sẽ làm cho khách hàng cảm thấy công ty chúng ta không để ý tới anh ta, vòng tròn này lớn như vậy, nếu không có được đơn hàng này, lúc đó không phải chí mất mỗi khách hàng này thôi đâu!"

Trên người Phó Tĩnh Châu vẫn còn đọng những giọt nước, ánh mắt ẩm ướt, lạnh lùng nhìn tôi.

"Tống Bạch, bây giờ dáng vẻ mở miệng ngậm miệng đều là tiền của chị thật xấu xí, Dao Dao chưa bao giờ như thế này, chị không phát hiện ra sao? Chị càng ngày càng thô tục."

Người từng nói rằng sẽ kiếm được rất nhiều tiền để mang lại hạnh phúc cho tôi bây giờ bắt đầu nghĩ rằng tôi thô tục vì nhắc tiền.

Sau này, vì Tạ Lộ Dao, chúng tôi xảy ra mâu thuẫn hết lần này đến lần khác, thái độ của cậu ta đối với tôi càng ngày càng chán ghét, cậu ta bắt đầu đi sớm rồi về muộn, không còn đối mặt trực tiếp với tôi nữa, thậm chí còn cố tình tránh ở cùng một không gian với tôi.

Nhưng ngay cả như vậy, cậu ta chưa bao giờ sử dụng một từ lạnh lùng như "chec"!

Bầu không khí đóng băng của bữa tiệc kéo tôi trở lại thực tế tàn khốc.

Mối quan hệ giữa tôi và Phó Kinh Châu chưa được công khai, nhưng bầu không khí mơ hồ giữa chúng tôi, ai cũng thấy được.

Do đó trong bữa tiệc hân hoan này, Phó Tĩnh Châu làm tôi xấu hổ ở nơi công cộng vì lợi ích của người khác, chuyện này tương đương với việc biến tôi thành vai hề.

Tôi không muốn làm lớn chuyện.

"Phó Tĩnh Châu, tối nay là ngày kỷ niệm của công ty, cậu có ý kiến gì với tôi, sau buổi tiệc về nhà lại nói!"

Lời vừa dứt, Phó Tĩnh Châu càng giống như một con nhím bị kích thích, đột nhiên dựng lên gai nhọn: "Tống Bạch! Chị có tật xấu đúng không, đó là nhà của chị, không phải của tôi!"

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy máu khắp cơ thể mình đóng băng.

Căn nhà mà Phó Tĩnh Châu ghét bỏ chính là căn nhà mà tôi và cậu ta thuê bằng số tiền đầu tiên kiếm được.

Cậu ta nói nơi đó có rất nhiều kỷ niệm thuộc về chúng tôi, hạnh phúc, vất vả, nhưng tất cả đều đẹp.

Cho nên sau này kiếm được rất nhiều tiền, dù có rất nhiều sự lựa chọn, nhưng cậu ta vẫn kiên quyết chọn căn nhà đó.

Vậy mà bây giờ, cậu ta lại bắt đầu ghét ngôi nhà đó!

Tôi đè nén cơn giận dâng trào trong lòng: "Phó Tĩnh Châu, cậu có bản lĩnh thì nói lại lần nữa!"

Phó Tĩnh Châu đỏ mặt, nghiến răng nhìn tôi: "Tôi nói rồi, đó là nhà của chị, không phải của tôi. Tôi muốn kết hôn với Dao Dao, tôi và Dao Dao sẽ có nhà mới, tôi sẽ thoát khỏi chị."

Tôi như không hiểu cậu ta đang nói gì.

Sau khi ù tai xong, tôi cân nhắc những lời cậu ta nói, và sau đó mới xác định rằng trước đó tôi đã nghĩ sai, cậu ta tiếp cận Tạ Lộ Dao không phải vì giận dỗi tôi.

Phó Tĩnh Châu biết rõ những gì Tạ Trình đã làm với tôi, nhưng cậu ta vẫn kiên quyết chọn em gái của Tạ Trình.

Cho nên tôi và Phó Tĩnh Châu quen nhau 17 năm, giữa tôi và Tạ Lộ Dao, đây là câu trả lời mà Phó Tĩnh Châu đưa ra
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.