Tuy đã vặn óc suy nghĩ rất kĩ càng, nguyên liệu thì cũng đã lấy ra, tuy nhiên cô vẫn chưa xác định nên nấu món gì. Bất chợt một giọng nói vang lên làm cho cô giật mình:
“Sao cô nấu lâu vậy? Tôi chơi xong một ván game rồi mà cô còn chưa nấu xong nữa.”
Lý Y Nhiên quay người lại nhìn. Hoá ra là cậu nhị thiếu gia của nhà họ Nhan đây mà. Mặc dù đang nói chuyện với cô nhưng đôi mắt của cậu ta vẫn dán chặt vào cái điện thoại yêu quý của mình. Bây giờ cô mới để ý, cậu ta có đôi mắt màu xanh lá y chang mẹ của cậu. Mái tóc thì lại có màu hoàng kim trông rất bắt mắt, nhìn cũng khá là đẹp trai. Tuy nhiên nhìn cái hành động ôm khư khư cái điện thoại thì chắc thuộc dạng ăn bám rồi. Nhưng mà dù sao cậu ta cũng là em trai của Nhan Lục Tần, nên cô cũng phải hỏi thăm một chút.
“Nè, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Cậu ta vẫn dán mắt vào cái điện thoại mà hời hợt trả lời: “19 tuổi.”
“Vậy tính ra cậu bé hơn tôi nhiều mà, phải gọi là chị nghe chưa, đừng có học cái thói bá đạo tổng tài kiêu ngạo như anh trai cậu.”
Nhan Nghiên Hiên im lặng chơi game. Lý Y Nhiên cũng biết được là cậu ta đang phớt lờ những lời mà cô đang nói. Cô cũng thèm để bụng, tiếp túc nấu ăn.
“Vậy mình sẽ làm bánh flan cho bà ấy đi nhỉ?”
Cô bắt đầu công đoạn làm bánh của mình. Đập vài quả trứng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tong-chung-ta-ki-hop-dong-di/2987590/chuong-47.html