Trong trướng bồng.
Đàm Nguyên Tú hừ lạnh nói:
“Đám sơn tặc nhãi nhép cũng dám khiêu khích chúng ta.”
Từ Bác cười lạnh:
“Đúng vậy. Hay là Đàm tướng quân ra dạy cho bọn chúng một bài học.”
Mấy tên khác cũng là đồng loạt cổ vũ Đàm Nguyên Tú ra chiến. Đây rõ ràng là muốn mượn đao giết Đàm Nguyên Tú.
Ai không biết đám sơn tặc có một bảo bối gọi tên ai kẻ đấy liền bị giết.
Đàm Nguyên Tú tất nhiên biết điều này, hắn đảo mắt nhìn qua bọn Từ Bác, miệng thì tươi cười cổ vũ nhưng trong lòng lại một bồ dao găm, hắn sẽ không ngu ngốc mắc bẫy. Hắn lạnh lùng nói:
“Chỉ là đám tôm tép, cần gì bản tướng quân ra tay. Nếu như bọn chúng muốn khiêu chiến vậy thì phái ra một đội cùng bọn hắn đối chiến, để tránh cho thiên hạ nói chúng ta là đại thế lực lại không dám nhận khiêu chiến của đám sơn tặc nhãi nhép.”
Đàm Nguyên Tú sau đó quay nhìn Đường Tử Ly, chắp tay nói:
“Đường tiểu thư thấy xử lý như vậy có ổn không?”
Đường Tử Ly gật đầu:
“Ta nghe các ngươi nói bảo bối này thần kỳ. Ta cũng muốn tận mắt xem thế nào?”
Đàm Nguyên Tú phất tay lấy ra một cây lệnh kỳ giao cho thuộc hạ, nói:
“Lệnh cho đội số 17 Tả Thiên Quân ứng chiến.”
“Vâng.” Tên lính chắp tay nhận lệnh kỳ.
Ngay sau đó, lệnh kỳ phất lên, có tiếng hiệu lệnh:
“Đội số 17 Tả Thiên Quân tập hợp.”
“Đội số 17 Tả Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-to/3129575/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.