Tông gia chủ giơ tay, một cỗ áp lực vô hình đè xuống Tôn Kỳ.
Thất khiếu của Tôn Kỳ từ từ chảy xuống những hàng máu dài, các mạch máu vỡ nát, da nổi điểm huyết.
Tôn Kỳ lấy hết sức chống đỡ kêu lên:
“Ta thuộc luyện linh sư hội, tiền bối không e ngại sao?”
Tông gia chủ nghe vậy thì hừ lạnh:
“Công Tôn Độ hay Vô Ưu bàn tay cũng không thể với tới đây. Vả lại, ta giết ngươi có ai biết được chứ?!”
Bàn tay của hắn tiếp tục hạ xuống, các khớp xương của Tôn Kỳ ma sát vào nhau kêu két két.
Tôn Kỳ muốn gọi ra Hỏa Hỏa nhưng hắn phát hiện toàn thân hắn bị khóa chặt, linh khí ngừng lưu động, thần thức vừa phát ra đã bị ép nát. Hắn trước đây cho rằng Hỏa Hỏa có thể làm bị thương Hợp Nhất cảnh nhưng với điều kiện Hợp Nhất cảnh phải đứng yên cho hắn đánh, để Hợp Nhất cảnh ra tay, hắn không có một chút cơ hội.
Đúng là không đi đến Hợp Nhất cảnh, vĩnh viễn không biết Hợp Nhất cảnh đáng sợ thế nào.
Tôn Kỳ bi thương. Hắn mệnh vẫn tại đây sao? Hắn từ nhỏ bé đi tới, trải qua ngàn vạn nguy hiểm mới đạt được thành tựu ngày hôm nay. Nhưng tất cả đã hóa thành vô nghĩa. Mọi ước mơ, hoài bão đều hóa thành mây khói.
Đúng lúc này… có tiếng kêu của Tông Chính:
“Phụ thân, khoan đã!”
Tông gia chủ quay sang nhìn hắn như đang chờ lời giải thích.
Tông Chính cố gắng đứng dậy, Tông gia chủ thấy vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-to/3129560/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.