Tôn Kỳ lúc này bị trọng thương đang trong cơn mê man, hắn nửa tỉnh nửa mê. Hắn cảm thấy mình đang được khiêng đi, khiêng đi rất lâu.
Thương thế quá nặng, hắn buộc phải chìm sâu vào giấc ngủ.
Qua không biết bao lâu.
Chọt… chọt… chọt…
Hắn cảm thấy có gì đó đang chọc vào mặt mình, hắn cố mở ra mí mắt. Nhưng toàn thân hắn đau nhức, đầu óc hắn quay cuồng.
Lúc này có một giọng nói lanh lảnh vang lên bên tai hắn.
“Mẹ ơi! Mí mắt của bát ca hình như nhúc nhích này!”
“Con đừng chọc ca con nữa. Quy thầy nói ca con bị thương rất nặng, phải mất vài năm mới có thể hồi phục được.” một giọng nói êm dịu vang lên.
“Nhưng mà con thấy thật mà!” giọng bé gái quả quyết.
Tôn Kỳ khó khăn mở ra mí mắt, trước mắt hắn chỉ toàn những hình ảnh mờ ảo, các màu sắc loang lổ pha vào nhau.
Một giọng nói hét lên phấn khích:
“Mẹ… mẹ… bát ca tỉnh rồi này! tỉnh thật rồi này!”
Tôn Kỳ thấy được một hình ảnh mờ ảo, có chút giống… giống… Nhân tộc?! sao có thể? hắn bật nói:
“Nhân… Nhân… Nhân… t... ô…”
“Mẹ ơi! Bát ca còn gọi tên con này! Con nói bát ca tỉnh lại thật rồi mà!” vẫn là giọng nói bé gai lanh lảnh vang lên.
Một nữ phụ bơi tới bên giường hắn, thấy hắn mở mắt, nữ phụ đưa tay che miệng rưng rưng nước mắt, giọng nghẹn ngào nói:
“Bát nhi, con cuối cùng đã tỉnh. Biết mẹ đã lo cho con thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-to/3129464/chuong-353.html