Hồ Bang và đám quần thần đều nhíu mày: còn có chuyện gì nữa sao?
Bạch Dã cười độc ác nói:
“Bổn vương đã nói: sẽ chia cho mỗi các ngươi một nửa thì nhất định phải chia. Lời của bổn vương há là trò đùa.
Lính đâu! Chém!”
Vừa có lệnh, đám lính giơ tay lên cao dứt khoát chém xuống.
Phốc! phốc! phốc!
Máu tươi nhuộm đỏ một vùng nước, đám nòng nọc con chỉ kịp thé lên một tiếng.
Đám lính mang cái xác vào trong điện ném cho mụ cóc và mụ cá trê, mỗi bên một nửa.
Mụ cóc sắc mặt tái mét, không còn giọt máu, rưng rưng nước mắt ôm đầu con trẻ.
Mụ cá trê sắc mặt cũng tái nhợt, mặc dù không phải là con của mụ, nhưng mà tình cảm vẫn có một chút. Lại nói bị ném cái xác chặt đôi vào mặt, thật sự là quá trùng kích cảm xúc.
Đám quần thần nhìn nhau ngơ ngác, đại vương không nên làm như vậy.
Hồ Bang nhíu mày: kịch bản này hình như có chút không đúng.
Mụ cóc ôm xác con, đôi mắt long sòng sọc:
“Đại vương, vì sao? vì sao lại làm như vậy? bọn chúng chỉ là trẻ con thôi mà.”
Bạch Dã nghe chấp vấn thì hừ lạnh:
“Còn dám chấp vấn bổn vương, ngươi có biết tội của mình không?”
Mụ cóc bức xúc, đứng bật dậy, giọng nghẹn ngào nhưng vẫn không dấu nổi sự tức giận:
“Tội? Tội gì? Tội vì là mẹ sao? tội vì mất con sao? tội vì muốn nuôi con sao? đại vương, ngài nói xem thảo dân phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-to/3129453/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.