Một gọng kìm đã vỡ, nhân cơ hội này, nghĩa quân Nguyễn Đình tấn công mạnh vào quân Sa Trọng.
Sa Trọng lo trước lo sau, sợ phải liều chết với Nguyễn Đình thì Hồ Bang đắc lợi. Không bao lâu sau, quân Sa Trọng cũng rút về kinh thành.
Hải quốc hơn một nửa rơi vào tay nghĩa quân.
Được sự ủng hộ nhiệt thành của dân chúng, nghĩa quân một đường tiến thẳng vào kinh thành.
Triều đình trung ương nghe tin, tất cả đều rối loạn, đám tham quan sợ run như cầy sấy vơ vén của cải hành trang tìm đường trốn đi.
Đám quan lại trong triều chia thành hai phe liên tục đổ lỗi cho nhau, mãi không thể thống nhất cách giải quyết.
Bọn hắn mặc dù nắm giữ quân đội trong tay nhưng trên không thuận dưới không hòa, lòng quân tan rã, khó lòng mà đánh một trận quyết chiến.
Một tháng sau, nghĩa quân Nguyễn Đình đến kinh thành, sau đó tấn công hai cổng đông và nam.
Hồ Bang và Sa Trọng đích thân cầm quân trấn giữ hai cổng.
Sau mười ngày quyết chiến, lòng quân triều đình rệu rã càng đánh càng bại, ngược lại tinh thần nghĩa quân lên cao càng đánh càng hăng.
Hồ Bang và Sa Trọng thấy tình hình không ổn. Bọn hắn quyết định rất nhanh, bỏ lại kinh thành, đem Bạch Dã và quân chủ lực thoát ra từ cửa tây, một đường chạy về phương bắc.
Không có chỉ huy, quân triều đình dễ dàng bị đánh tan. Đám tàn binh ngơ ngác nhìn quanh, bọn hắn nhận ra mình đã bị bỏ rơi. Tức giận, uất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-to/3129447/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.