Khi hai tên tiểu yêu đã đi xa, Hỏa Hỏa lại xuất hiện, khó hiểu nhìn Tôn Kỳ.
“Ngươi nói cho bọn chúng cơ hội, sao lại ra lệnh chém tận giết tuyệt như vậy?”
Tôn Kỳ cười lắc đầu:
“Ngươi không thấy ta đã cho bọn chúng cơ hội sao?”
“Chỗ nào?” Hỏa Hỏa hỏi.
“Ta ra lệnh mỗi lần giết xong Nhân tộc biến dị đều phải đốt đi. Đây không phải là một cơ hội sao?! Ta dùng lửa để cảnh báo: bọn chúng đã bị phát hiện, nhanh chạy. Đồng thời dạy khôn cho bọn chúng. Chỉ có nguy cơ sinh tử mới giúp bọn chúng tiến hóa nhanh chóng.” Tôn Kỳ cười lớn: “Ha, ha… Dùng mạng bọn chúng dạy bọn chúng, còn gì tuyệt hơn!”
“Không những thế, ta còn liên tục gây chiến tạo loạn thế. Chỉ có loạn thế bọn chúng mới có một tia hy vọng. Yêu giới hòa bình, bọn chúng chắc chắn sẽ chết.”
Hỏa Hỏa nhìn Tôn Kỳ không còn gì để nói. Tôn Kỳ tính toán, vẹn toàn đôi đường, vừa có thể bảo vệ chính mình, vừa có thể giúp đỡ Nhân tộc. Nhưng có thật là như vậy? Hỏa Hỏa càng ngày càng không nhìn thấu được hắn. Chỉ hy vọng hắn không quên sơ tâm!
…
Ầm, ầm, ầm… mặt đất rung động, đá sỏi như nhảy múa. Đám tiểu Yêu sợ vỡ mật, đây không phải động đất, đây là một sinh vật cực lớn bước đi, bọn chúng sợ địch tập kích.
Cách xa mười dặm, có tiếng cười ha hả vang lên:
“Ha, ha… xem ra ta là kẻ trở về đầu tiên.”
Tôn Kỳ đứng trên đỉnh núi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-to/3129254/chuong-563.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.